Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 392


“Không thể ngây ngốc ở chỗ này nữa, nắng ở đây quá gắt, sẽ gây tổn hại cho da của em. Với lại không phải chiều nay em phải đi học sao? Em không xin nghỉ mà trốn học, chuyện này lộ ra thì tôi sẽ mất mặt đấy.”


Trần Tư Khải nhẹ nhàng nói, rồi cúi xuống phủi cát trên người Tiêu Mộng.


Sau đó còn đập mấy lần vào cái mông phì của cô, đàn hồi rất tốt, đập mấy lần cảm thấy rất dễ chịu.


Tiêu Mộng vẫn không để ý, lúc này Trần Tư Khải đâu còn dáng vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng, anh quan tâm đến cô giống như một người anh trai.


“A? Sao chuyện tôi trốn học lộ ra thì anh mất mặt chứ?”


Trần Tư Khải nắm tay Tiêu Mộng đi trên bờ biển.


Trần Tư Khải quay lại nhìn khuôn mặt búp bê bị chọc tức đến nỗi phồng lên như trái táo của Tiêu Mộng, nhe răng cười, “Bởi vì người ta đều biết em là của tôi, người ta đều nghĩ, ôi, Tiêu Mộng mà cũng có năng lực bò lên giường Trần tổng, vậy thì cô ấy nhất định sẽ có chỗ hơn người, có lẽ là học tập rất tốt? Ai ngờ, ngày đầu tiên đã trốn học.”


Trần Tư Khải trêu ghẹo Tiêu Mộng, Tiêu Mộng sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng được, đánh vào lưng Trần Tư Khải, “Người khác sẽ không nghĩ như vậy đâu, anh toàn nói mò, thật đáng ghét, anh thật đáng ghét!”


Trên bờ cát vàng chỉ có hai người họ đi dạo.


Người đàn ông thon gầy tiêu sái nắm tay một người con gái tinh xảo xinh đẹp.


Cảnh tượng rất đẹp và hài hòa.


Khang Tử đeo kính râm, dựa vào ô tô, thưởng thức cặp đôi đẹp đẽ ở phía xa.


Ừm, đúng vậy, hai người họ thật sự rất xứng đôi.


Vút!


Đột nhiên, có một vệt sáng vụt qua sau lưng Khang Tử!


Khang Tử sợ hãi đến nỗi cả người run lên, anh ta sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại, hô lớn về phía Trần Tư Khải: “Cậu chủ! Cẩn thận!”


Một tên lửa mini hình pháo đang bắn về phía Tiêu Mộng!


*** Mà tiếng nói của Khang Tử phiêu đãng trong không khí mênh mông đã sớm tản đi.


Dường như Trần Tư Khải đã nghe được loáng thoáng hai chữ “cậu chủ”, anh giương mắt lên nhìn thấy một tia sáng khả nghi đang lao về phía Tiêu Mộng.


Các cao thủ võ công chưa kịp phản ứng, anh đã không nghĩ ngợi ôm Tiêu Mộng lộn một vòng ngay tại chỗ.


Nhanh như chớp… Hai người lăn xa ba mét, anh bảo vệ Tiêu Mộng chặt chẽ trong lòng mình.


Cùng lúc đó tiếng “Bùm!” vang lên thật lớn, gốc cây và tảng đá lớn ở chỗ họ vừa đi qua lập tức nổ tung, mảnh vỡ bay khắp nơi.


Mười mấy giây chấn động trôi qua, trời đất khôi phục sự yên tĩnh đáng sợ.


Trần Tư Khải phủi cát trên người rồi nhìn cô gái trong ngực, kinh ngạc hỏi, “Tiêu Mộng, em không sao chứ?”


Lông mi Tiêu Mộng run lên mấy lần mới mở mắt ra, cô mê mang nhìn bốn phía, hỏi, “Không sao. Nhưng vừa rồi tôi nghe thấy một tiếng vang thật lớn, chuyện gì xảy ra vậy?”


Sắc mặt Trần Tư Khải tái xanh, lửa giận phủ kín đáy mắt, nhưng anh vẫn cố gắng che giấu tâm trạng, ra vẻ thoải mái nói: “Haiz, trẻ con chơi pháo đó, làm nổ phần cát ở bên kia, nghịch quá, tất cả đều là cát.”


“Nhưng…”


Tiêu Mộng muốn quay đầu nhìn về phía bên kia, Trần Tư Khải lại trực tiếp nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không cho cô nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK