Trần Tư Khải nhếch mép cười xấu xa: “Em nhất định… phải trở thành người phụ nữ của tôi…”
Hơi nóng anh ta phả ra, vờn quanh khuôn mặt cô.
Bên trong hơi ấm nóng đó, Tiêu Mộng cảm nhận được mùi toan tính.
“Hừ! Biết ngay anh không có lòng tốt mà! Vậy tôi vẫn nên nợ anh tiền đi!
Anh giảm bớt đi, 35 tỷ, nhiều quá.
3 tỷ rưỡi, được không?
3 tỷ rưỡi là được rồi!”
Tiêu Mộng dính lấy trong lòng Trần Tư Khải, nhún vai,
Bờ ngực đầy đặn của cô, thoáng cái liền cọ lên người anh ta,
Cọ đến mức cổ họng Trần Tư Khải khô khốc.
Mơ hồ đáp một câu: “Được được được, đồng ý với cô.”
“Yeah yeah yeah! Anh không được nuót lời nha! Như này tôi có thể trả sạch nợ rồi!”
Cô ở trong lòng anh ta, vui vẻ cọ như thế…
Trêu chọc cho anh ta cả người nóng bừng lên, khô nóng.
Dường như trong ánh mắt anh ta mang theo một dòng điện, mạnh mẽ bao trùm lấy cô.
“Hiện giờ tôi xin phép em…”
Anh ta cúi đầu thở dốc.
“Xin phép gì?”
Tiêu Mộng vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng chỉ còn 3 tỷ rưỡi, hơi ngây ngốc.
“Xin phép… môi lưỡi dây dưa… với em…”
Anh ta nhả từng chữ một, mang theo ma thuật không đếm rõ được,
Dường như, chỉ nghe thấy anh ta nói vài chữ,
Nhưng có thể khiến người khác cảm nhận được khát vọng của anh ta với cô.
Tiêu Mộng sững sờ, còn chưa có cơ hội nói “Không được!”
Môi của anh ta đã điên cuồng quấn lấy môi cô.
Cô giống như hoa thuốc phiện, đẹp như thế, nhưng lại tràn đầy dụ hoặc không thể chối từ.
Một khi đã dính vào, không thể nào rời ra được?
Anh ta ra sức cọ lên người cô,
Dường như muốn cô hoàn toàn vào dung nhập trong cơ thể mình,
Hôn rất cuồng dại, rát bá đạo.
Anh ta tham lam hút lấy ngọt ngào trên người cô,
Bàn tay hơi run run, chạy loạn trên cơ thể cô…
Nơi đàn hồi… đầy đặn… xinh đẹp…
Nơi thon mảnh… mềm mại… eo…
Tay của anh ta chạm đếm đâu, đều sẽ dấy lên một ngọn lửa,
Cháy lên khiến cả người Tiêu Mộng nóng rực.
“Ưm…” Cô nhẹ giọng kêu lên.
Tiếng kêu kia, giống như chim vàng anh trong thung lũng,
Êm tai như thế, mê hồn như thế!
“Ừ…”
Trần Tư Khải khẽ kêu, lấy tay hất hết chai lọ trên bàn xuống,
Ôm chặt lấy Tiêu Mộng, đè cô lên mặt bàn.
Rượu thơm mát còn sót lại trên bàn,
Làm ướt áo của Tiêu Mộng,
Cô cảm thấy sau lưng mát lạnh,
Đầu óc bỗng tỉnh táo lại.
Trời ạ, cô đang làm gì thế?
Một câu “Tôi thích em” đơn giản của Trần gấu xấu xa đã khiến cô buông thả chính mình rồi sao?
CHƯƠNG 90 GỌI THÂM TÌNH
Tiêu Mộng lại xị mặt ra, hỏi anh ra: “Không lấy tiền, còn có điều kiện gì khác nữa?”
Trần Tư Khải nhếch mép cười xấu xa: “Em nhất định… phải trở thành người phụ nữ của tôi…”
Hơi nóng anh ta phả ra, vờn quanh khuôn mặt cô.
Bên trong hơi ấm nóng đó, Tiêu Mộng cảm nhận được mùi toan tính.
“Hừ! Biết ngay anh không có lòng tốt mà! Vậy tôi vẫn nên nợ anh tiền đi!
Anh giảm bớt đi, 35 tỷ, nhiều quá.
3 tỷ rưỡi, được không?
3 tỷ rưỡi là được rồi!”
Tiêu Mộng dính lấy trong lòng Trần Tư Khải, nhún vai,
Bờ ngực đầy đặn của cô, thoáng cái liền cọ lên người anh ta,
Cọ đến mức cổ họng Trần Tư Khải khô khốc.
Mơ hồ đáp một câu: “Được được được, đồng ý với cô.”
“Yeah yeah yeah! Anh không được nuót lời nha! Như này tôi có thể trả sạch nợ rồi!”
Cô ở trong lòng anh ta, vui vẻ cọ như thế…
Trêu chọc cho anh ta cả người nóng bừng lên, khô nóng.
Dường như trong ánh mắt anh ta mang theo một dòng điện, mạnh mẽ bao trùm lấy cô.
“Hiện giờ tôi xin phép em…”
Anh ta cúi đầu thở dốc.
“Xin phép gì?”
Tiêu Mộng vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng chỉ còn 3 tỷ rưỡi, hơi ngây ngốc.
“Xin phép… môi lưỡi dây dưa… với em…”
Anh ta nhả từng chữ một, mang theo ma thuật không đếm rõ được,
Dường như, chỉ nghe thấy anh ta nói vài chữ,
Nhưng có thể khiến người khác cảm nhận được khát vọng của anh ta với cô.
Tiêu Mộng sững sờ, còn chưa có cơ hội nói “Không được!”
Môi của anh ta đã điên cuồng quấn lấy môi cô.
Cô giống như hoa thuốc phiện, đẹp như thế, nhưng lại tràn đầy dụ hoặc không thể chối từ.
Một khi đã dính vào, không thể nào rời ra được?
Anh ta ra sức cọ lên người cô,
Dường như muốn cô hoàn toàn vào dung nhập trong cơ thể mình,
Hôn rất cuồng dại, rát bá đạo.
Anh ta tham lam hút lấy ngọt ngào trên người cô,
Bàn tay hơi run run, chạy loạn trên cơ thể cô…
Nơi đàn hồi… đầy đặn… xinh đẹp…
Nơi thon mảnh… mềm mại… eo…
Tay của anh ta chạm đếm đâu, đều sẽ dấy lên một ngọn lửa,
Cháy lên khiến cả người Tiêu Mộng nóng rực.
“Ưm…” Cô nhẹ giọng kêu lên.
Tiếng kêu kia, giống như chim vàng anh trong thung lũng,
Êm tai như thế, mê hồn như thế!
“Ừ…”
Trần Tư Khải khẽ kêu, lấy tay hất hết chai lọ trên bàn xuống,
Ôm chặt lấy Tiêu Mộng, đè cô lên mặt bàn.
Rượu thơm mát còn sót lại trên bàn,
Làm ướt áo của Tiêu Mộng,
Cô cảm thấy sau lưng mát lạnh,
Đầu óc bỗng tỉnh táo lại.
Trời ạ, cô đang làm gì thế?
Một câu “Tôi thích em” đơn giản của Trần gấu xấu xa đã khiến cô buông thả chính mình rồi sao?
CHƯƠNG 90 GỌI THÂM TÌNH
Tiêu Mộng lại xị mặt ra, hỏi anh ra: “Không lấy tiền, còn có điều kiện gì khác nữa?”
Trần Tư Khải nhếch mép cười xấu xa: “Em nhất định… phải trở thành người phụ nữ của tôi…”
Hơi nóng anh ta phả ra, vờn quanh khuôn mặt cô.
Bên trong hơi ấm nóng đó, Tiêu Mộng cảm nhận được mùi toan tính.
“Hừ! Biết ngay anh không có lòng tốt mà! Vậy tôi vẫn nên nợ anh tiền đi!
Anh giảm bớt đi, 35 tỷ, nhiều quá.
3 tỷ rưỡi, được không?
3 tỷ rưỡi là được rồi!”
Tiêu Mộng dính lấy trong lòng Trần Tư Khải, nhún vai,
Bờ ngực đầy đặn của cô, thoáng cái liền cọ lên người anh ta,
Cọ đến mức cổ họng Trần Tư Khải khô khốc.
Mơ hồ đáp một câu: “Được được được, đồng ý với cô.”
“Yeah yeah yeah! Anh không được nuót lời nha! Như này tôi có thể trả sạch nợ rồi!”
Cô ở trong lòng anh ta, vui vẻ cọ như thế…
Trêu chọc cho anh ta cả người nóng bừng lên, khô nóng.
Dường như trong ánh mắt anh ta mang theo một dòng điện, mạnh mẽ bao trùm lấy cô.
“Hiện giờ tôi xin phép em…”
Anh ta cúi đầu thở dốc.
“Xin phép gì?”
Tiêu Mộng vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng chỉ còn 3 tỷ rưỡi, hơi ngây ngốc.
“Xin phép… môi lưỡi dây dưa… với em…”
Anh ta nhả từng chữ một, mang theo ma thuật không đếm rõ được,
Dường như, chỉ nghe thấy anh ta nói vài chữ,
Nhưng có thể khiến người khác cảm nhận được khát vọng của anh ta với cô.
Tiêu Mộng sững sờ, còn chưa có cơ hội nói “Không được!”
Môi của anh ta đã điên cuồng quấn lấy môi cô.
Cô giống như hoa thuốc phiện, đẹp như thế, nhưng lại tràn đầy dụ hoặc không thể chối từ.
Một khi đã dính vào, không thể nào rời ra được?
Anh ta ra sức cọ lên người cô,
Dường như muốn cô hoàn toàn vào dung nhập trong cơ thể mình,
Hôn rất cuồng dại, rát bá đạo.
Anh ta tham lam hút lấy ngọt ngào trên người cô,
Bàn tay hơi run run, chạy loạn trên cơ thể cô…
Nơi đàn hồi… đầy đặn… xinh đẹp…
Nơi thon mảnh… mềm mại… eo…
Tay của anh ta chạm đếm đâu, đều sẽ dấy lên một ngọn lửa,
Cháy lên khiến cả người Tiêu Mộng nóng rực.
“Ưm…” Cô nhẹ giọng kêu lên.
Tiếng kêu kia, giống như chim vàng anh trong thung lũng,
Êm tai như thế, mê hồn như thế!
“Ừ…”
Trần Tư Khải khẽ kêu, lấy tay hất hết chai lọ trên bàn xuống,
Ôm chặt lấy Tiêu Mộng, đè cô lên mặt bàn.
Rượu thơm mát còn sót lại trên bàn,
Làm ướt áo của Tiêu Mộng,
Cô cảm thấy sau lưng mát lạnh,
Đầu óc bỗng tỉnh táo lại.
Trời ạ, cô đang làm gì thế?
Một câu “Tôi thích em” đơn giản của Trần gấu xấu xa đã khiến cô buông thả chính mình rồi sao?