Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cô còn chưa phản đối,

Anh đã đặt cô lên bàn, bắt đầu cởi váy của cô ra.

Ô ô.... Cuối cùng anh còn hôn cô đến thất điên bát đảo.

Hôn đến mức cô hoàn toàn mê loạn, thiếu chút nữa phải cầu xin anh tha cho cô,

Anh lại bắt đầu đổi trắng thay đen, nói cô phong lưu, dâm đãng đến mức không chịu nổi như vậy.

Hu hu hu, một tên lòng dạ hiểm độc như vậy, sao lại ở bên cạnh cô chứ?

Tiêu Mộng quệt cái miệng nhỏ, vội vàng mặc quần áo.

Trần Tư Khải ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân.

Có vẻ rất hứng thú,

Thưởng thức cô nhóc chân tay vụng về chỉnh trang lại mình.

Cô ấy cũng là một loại thư giãn...

Đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Thỉnh thoảng phun ra mấy vòng khói.

Cả người cũng có vẻ lười biếng lại giàu có.

Tiêu Mộng mặc quần áo xong, vẫn đang suy nghĩ.

Vì sao vừa rồi cô bị anh hôn đến mức...nóng rực như vậy?

Cơ thể có chút cảm giác quái dị....

Rốt cuộc là mình làm sao thế!

Tại sao có thể như vậy!

Vừa nhìn lên, đã thấy Trần Tư Khải cũng híp nửa đôi mắt ưng,

Bên môi hình như còn treo một nụ cười như có như không.

Đang nhìn mình với vẻ hư hỏng,

Khuôn mặt Tiêu Mộng lập tức nóng lên.

"Cái đó... cái đó... rốt cuộc đêm nay anh uống bao nhiêu rượu thế? Kỳ thật anh căn bản cũng không uống bao nhiêu, đúng không?"

Trật tự lời nói vẫn rõ ràng như vậy, tư duy nhanh chóng như vậy.

Vẫn là những lời nói có bẫy như cũ...

Tình huống đến thế này, không nên oán cô hoài nghi anh.

Còn cái gì mà tám bình rượu, xía, nói bừa thôi.

"Ừ, mấy chai rượu đó đều là tôi uống mà. Lúc đó không tìm thấy em, rất buồn, em cố ý không nhận điện thoại của tôi, tôi càng buồn, lại không muốn nói chuyện này cho bất kỳ ai, chỉ có thể uống rượu. Sao thế? Vừa rồi lúc tôi hôn em, em không ngửi được mùi rượu của tôi sao?"

Quả nhiên vẫn là da mặt anh dày,

Nói đến nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi...

Anh lại có thể mặt không đỏ tim không đập, nói như không vấn đề gì vậy.

Tiêu Mộng à, đã thấy chưa,

Đây mới gọi là bại hoại thật sự!

Bản lĩnh của mày vẫn còn quá nông cạn!

"Anh uống nhiều rượu như vậy, vì sao anh vẫn không say? Hừ, rõ ràng là giả."

Bất mãn với người này, chỉ có thể bới móc mà tìm kiếm sự thăng bằng trong tâm lý.

Trần Tư Khải cũng nhẹ nhàng giũ quần áo của mình.

Kiêu ngạo mà nói: "Không phải khoác lác, tôi rất ít khi uống say, chỉ một chút rượu như vậy, muốn làm tôi say? Em yên tâm, loại rượu ngoại này, không giống với rượu trắng trong nước, cho dù tôi uống thêm mấy chai nữa, cũng không có vấn đề gì. Em có phải càng ngày càng kính nể tôi rồi không?"

Kính nể?!

Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Kính nể thì không có, mà là càng ngày càng hết chỗ nói.

Trần Tư Khải cũng dập tắt thuốc, tiêu sái đứng lên.

Ôm vai Tiêu Mộng.

Đưa môi lại gần, thấp giọng nói:

"Mộng...Vừa rồi không phải vô cùng hưởng thụ nụ hôn tôi cho em sao? Hả? Nói thật đi, không được thẹn."

Tiêu Mộng nhấp nháy mắt, phồng quai hàm lên: "Mới không có!”

Không có mới là lạ...

"Haizzz, vậy, vừa rồi lúc tôi hôn em thì kêu rất là...phóng túng mà...Ha ha... Em còn dám nói em không hưởng thụ?"











Khuôn mặt Tiêu Mộng nóng lên, tức giận hét ầm lên:



"Đó không phải là hưởng thụ có được không! Đó, đó, đó là răng của anh cắn tôi bị thương rồi!"



Trần Tư Khải "Ô" một tiếng, gương mặt càng lộ vẻ nghiền ngẫm.



Cười nhạt, môi dán vào vành tai cô hà hơi:



"Vậy...Lần sau, tôi cẩn thận một chút có được không? Không dùng đến răng, chỉ dùng đầu lưỡi..."



(⊙_⊙)



Cả người Tiêu Mộng run rẩy.



Cuối cùng hiểu được một đạo lý:



Cái con người Trần gấu xấu xa này, là vô cùng lưu manh!



Nhìn dáng vẻ Tiêu Mộng kinh ngạc lại muốn phát điên,



Chọc cho Trần Tư Khải cười ha ha.



Cả một đêm buồn bực, tất cả đều tan thành mây khói.



Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng ra ngoài.



Tiêu Mộng giãy ra, nói:



"Đừng làm như vậy, để cho người ta nhìn thấy không hay."



Hơn nữa, Dạ Mị, chính là nơi cô làm việc.



Bây giờ cả người cô đã toàn là thị phi gièm pha,



Tất cả mọi người đều đồn rằng cô là gái điếm của cậu Kim,



Nếu như cô lại ôm ôm ấp ấp với Trần Tư Khải,



Vậy nhân viên của Dạ Mị còn không mắng cô là hồ ly tinh sao?



Mặc dù bây giờ mà nói, hồ ly tinh cũng là một loại thể hiện thực lực.



"Sợ cái gì, tôi thích ôm người phụ nữ của mình, Ai dám ý kiến?"



Trần Tư Khải phóng túng không kiềm chế mà cười lên, trong ánh mắt cũng là phong lưu phóng đãng.



Tiêu Mộng mặc kệ, liều mạng giãy ra ngoài,



Cũng gấp đến mức đỏ mặt tía tai.



"Không được, không được! Tôi không muốn ra ngoài như vậy! Hơn nữa, tôi còn chưa có nói thích anh đâu, anh không thể cưỡng ép tôi như vậy được."



Trần Tư Khải đành phải thả cô ra.



Giả giả thật thật mà nói một câu tàn nhẫn: "Nếu như em không yêu tôi, chuyện đầu tiên tôi làm, chính là giết chết người đàn ông mà em yêu kia!!"



Tiêu Mộng lại càng hoảng sở, giương mắt nhìn anh.



Phát hiện anh hình như lại cười.



Lúc này cô mới thở dài một hơi.



A, tên này lại đang nói đùa thôi.



"Được rồi, được rồi, anh đi giết đi, đến lúc đó, vì để luyện tầm kỹ xảo ám sát của anh, tôi thường xuyên đổi đàn ông. Ha ha, anh giết được hết không?"



Con ngươi Trần Tư Khải tối lại, âm trầm nói: “Có một người giết một người, có một ngàn giết một ngàn!"



Tiêu Mộng ngốc nghếch cười, còn vuốt cánh tay Trần Tư Khải,



Khen ngợi: "Được được được, lời thoại này quá tuyệt vời!



Rất có phong cách thoại của nam chính ngôn tình!



Không bằng anh gửi lời thoại này cho biên kịch nào đó đi, ha ha ha...."



Trần Tư Khải cao lớn khôi ngô, đi bên cạnh Tiêu Mộng nhỏ nhắn đáng yêu.



Hai người đi cùng nhau, người đàn ông có cố ý thả chậm tốc độ,



Theo cô nhóc bước đến.



Hình ảnh này vô cùng hài hòa và ấm áp,



Bị Ngũ Ca nhìn thấy.



Trái tim vừa mới bình phục lại của anh ta lại gió giục mây vần.



"Ôi chao, tôi không ổn rồi, tôi sắp bị bệnh tim rồi! Đây là chuyện gì, hai người đều cùng với một người phụ nữ... Cô bé này cũng không có gì nổi bật mà... Tôi nhìn cũng rất bình thường mà, sao mà ngay cả cậu Trần cũng muốn nhúng tay vào?"



Sau lưng Ngũ Ca, có hai cậu nhóc vỗ vỗ lưng cho anh ta.



Rất nhiều nhân viên Dạ Mị cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiêu Mộng và Trần Tư Khải.



Cậu Trần đó...



Bọn họ đều hiểu, không với được.



Cô nhóc trẻ tuổi Tiêu Mộng này, đến cậu Trần cũng làm trở nên thân mật như vậy!












Nhìn đi, cậu Trần vừa rồi còn vuốt vuốt tóc cô...



Nhìn đi, cậu Trần vừa mới khom lưng, mỉm cười, rất chân thành nghe Tiêu Mộng nói gì đó.



Có thể làm cho cậu Trần khom lưng xuống hầu hạ phụ nữ...



Quan hệ này....Đã có thể không giống bình thường nữa rồi...



Lập tức, bên trong Dạ Mị bắt đầu đồn đãi:



Tiêu Mộng dựa vào quan hệ với cậu Kim,



Lại trèo lên cái cây to cậu Trần này,



Cậu Kim có vẻ bắt đầu đau buồn...



Mà nhìn qua, Tiêu Mộng này tuổi không lớn lắm,



Công phu dụ dỗ đàn ông trên giường, tuyệt đối không tầm thường!



Có mấy người phụ nữ thậm chí bắt đầu bàn bạc,



Có nên góp tiền tặng cho Tiêu Mộng chút quà,



Sau đó đi hỏi cô, làm sao để bắt được tâm đàn ông trên giường.



Cái này, ngay cả Ngũ Ca cũng bắt đầu có mấy phần kính trọng với Tiêu Mộng rồi.



Tiêu Mộng chết lặng, căn bản cũng không có cảm giác với ánh mắt khiếp sợ của đồng nghiệp.



Trong lòng nghĩ dù sao tối nay cũng không thể nào làm việc rồi,



Bị mấy người này làm loạn, cô một đồng cũng không kiếm được.



Nhưng mà vẫn ổn, đêm nay nói ra xem như cũng là có thu hoạch lớn.



Thứ nhất, Trần gấu xấu xa tỏ tình với mình,



Ha ha, mặc dù người ta chỉ nói là có khả năng, nhưng cũng xem như là tỏ tình chứ sao.



Thứ hai, khoản nợ của cô, đột nhiên giảm đi 90%,



Từ 30 tỷ thoáng cái chỉ còn 3 tỷ!



Ha ha, 3 tỷ mà, cô ở Dạ Mị chăm chỉ làm việc,



Có lẽ rất nhanh có thể kiếm đủ số tiền đó rồi.



Chỉ có điều vẫn có chút bực bội...



Vì sao cô dưới sự tấn công của Trần gấu xấu xa, luôn có vẻ hoảng hốt bất lực như vậy?



Mất mặt nhất chính là,



Cô lại còn cảm thấy... rất thoải mái?



Còn muốn tiếp tục?



Trời ạ, cô không có bị điên rồi chứ?



Vấn đề này...Cô tạm thời không phân tích.



Chuyện quá mất mặt, cô cũng ngại lúc nào cũng lấy ra kiểm tra da mặt mình.



Bàn tay lớn của Trần Tư Khải xoa xoa cổ Tiêu Mộng, cảm khái:



"Nhóc à, nhìn em gầy như vậy, cũng không cao lên, sau này em phải ăn nhiều một chút!"



Trần Tư Khải giễu cợt Tiêu Mộng, trên mặt đều là vẻ cưng chiều.



"Ai nha, anh đáng ghét chết đi được! Vốn đã lùn, còn bị anh đè xuống, lại càng không thể cao lên được nữa! Bỏ tay của anh ra đi! Cứng như vậy, như là cái kềm! Đáng ghét chết đi được!"



Trần Tư Khải lập tức sát lại, thấp giọng cười xấu xa nói:



"Tôi đè em sao? Tôi đè em lúc nào? Ha ha, tôi còn không nói cho em biết, tay của tôi đây cũng không tính là cứng.... Cái chỗ nào đó, còn cứng hơn... Em hẳn là hiểu chứ, em cũng đã sờ qua..."



Tiêu Mộng trừng mắt nghiến răng nhìn Trần Tư Khải:



"Trần Tư Khải! Da mặt anh thật là dày! Anh đừng để ý đến tôi, tôi không muốn nói chuyện với anh! Lưu manh!!"



Trần Tư Khải lại đắc ý cười xấu ha: "Ha ha ha ha..."



Mấy tên nhóc canh cửa ở Dạ Mi cũng thấy líu lưỡi.



"Trời ạ, người đó là cậu Trần sao?



Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy cười, hơn nữa còn cười vui vẻ như vậy!"



"Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cười....Cười lên thật quyến rũ mà!"



"Ơ? Đây là bạn gái hờ của anh ấy sao? Nhỏ như vậy? Nhìn lại còn có chút quen mắt."



"Ai nha, cậu không biết cô ấy sao? Cô nhóc vừa mới đến Dạ Mị chúng ta làm việc,



Vừa mới đến đã cấu kết với cậu Kim của tập đoàn Vàng Bạc. Chuyện cậu Kim đụng vỡ đầu oanh động nhất đó, cũng không phải do cô ấy gây ra sao? Không thể ngờ được, cô ấy lại câu được cậu Trần!"



Một cậu nhóc khác nhiều chuyện nói: "Hêy, các anh em, mấy người đoán thử xem, nếu như cậu Kim và cậu Trần đánh nhau, ai sẽ là kèo trên?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK