Anh ta thấp giọng lẩm bẩm một hồi, hơi thẫn thờ, duỗi tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt cô gái.
Làn da trơn bóng của cô khiến anh ta cả thấy như bị điện giật, dường như có một dòng điện truyền từ đầu ngón tay tới khắp cả cơ thể anh ta.
Tê dại… khiến tim đập nhanh hơn, khiến máu huyết cả người dâng trào.
Kim Lân hạ quyết tâm!
“Đúng! Tôi phải đưa em về chỗ tôi, như thế em sẽ không bị người nhà em mắng. Em sẽ hiểu cho tôi, có đúng không?”
Ngón tay của Kim Lân rời đến trên môi Tiêu Mộng, ve vuốt cực kỳ thương yêu.
Trong lòng anh ta, có một con mãnh thú điên cuồng nhảy nhót, gào thét.
Đã quá lâu rồi không chạm vào phụ nữ, cũng không phải là anh ta cố ý kiềm chế dục vọng gì đó, mà là anh ta nhìn thấy đám phụ nữ kia không thể nổi lên chút hứng thú nào, không có một chút dục vọng kích thích nào cả.
Nhưng lúc này, khi ở trong cùng một chiếc xe, khi cùng ở trong một không gian nhỏ như này với cô….
Vậy mà anh ta lại khí huyết dâng trào… đơn giản như thế!
Vì ý nghĩ nồng nhiệt này, hơi thở của Kim Lân trở nên nặng nề, thậm chí bàn tay lái xe còn hơi run lên.
Anh ta cứ nỉ non như có như không: “Tôi có thể không? Có thể không?”
Trên đường lớn buổi đêm, anh ta phóng nhanh như một con mãnh thú vụt qua.
Từ tốc độ lái xe có thể thấy được tâm trạng gấp gáp của anh ta lúc này.
Kim Lân trực tiếp lái xe tới căn biệt thự bên bờ biển của anh ta.
“Cậu chủ, cậu về rồi à?” Quản gia cười hihi đi ra, khẽ dụi mắt.
Muộn như này rồi, ông ta còn tưởng là cậu chủ không về, vốn dĩ cậu chủ tính ham chơi, lại còn có nhiều bất động sản, anh ta thường tiện đâu ngủ đó, không cố định.
Vừa rồi ông ta đọc báo rồi ngủ quên trên sofa, ai ngờ, bên kia có bảo vệ gọi điện tới báo, cậu chủ đã về.
Quản gia đang định duỗi tay cầm túi cho cậu chủ, nhưng lại phát hiện cậu chủ mở cửa ghế phụ lái, bên trong còn có một cô gái!
*** Á… (⊙_⊙) Ông quả gia giật cả mình!
Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn phụ nữ về đây!
Vốn dĩ đã từng nghe nói cậu chủ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài như nào, thế nhưng, chưa từng đưa tới đây.
“Cậu chủ…”
“Bác Thái, đừng hỏi gì vội, mở cửa giúp tôi, cô ấy ngủ mất rồi, mau…”
Kim Lân cẩn thận ôm Tiêu Mộng lên, cúi đầu, nhìn nhóc trong lòng, không nhịn được mà lòng đầy ngọt ngào.
“À, vâng…”
Quản gia ngây người, nhanh chóng mở cửa, thuận tiện liếc nhìn người trong lòng cậu chủ.
Là một cô gái cực kỳ nhỏ tuổi.
Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, mái bằng, hàng mi rất dày rất dài.
Chỉ liếc nhìn một cái đã có thể chắc chắn, đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.