Vừa nghĩ đến điệu bộ hiên ngang như nữ tướng của cái cô Anna kia, cô liền cảm thấy mặc cảm.
Cái cô gái nước ngoài Anna kia, thật là phong độ.
Thật là gợi cảm!
Thật là quyến rũ!
“Không ghen? Haha, không ghen, vậy tại sao cái miệng nhỏ lại dẩu ra như kia?”
Trần Tư Khải trêu chọc Tiêu Mộng, ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên môi cô.
Đôi môi của cô thật quyến rũ! Cô có bờ môi căng mọng khiến người ta vừa nhìn liền muốn hôn.
“Bĩu môi thì sao chứ? Miệng lừa cao hơn, sao anh không nói súc vật cũng biết ghen đi? Thả tôi xuống!’ “Không thả. Tôi ôm đang thích, người em thật đẫy đà, ôm rất sướng tay.”
“Thả tôi xuống! Tôi còn phải đến phòng nhân sự từ chức nữa!”
“Ừ, không vội, không vội, việc này không nhất thiết em phải tự đi, tôi sắp xếp cho em là được. Em ở lớp đào tạo học cho tốt, đừng để tôi mất mặt.”
Trần Tư Khải nói chậm, tay của anh ta lại sờ loạn khắp người Tiêu Mộng.
Hô hấp của Tiêu Mộng bắt đầu trở nên hỗn loạn… ở trong lòng Trần Tư Khải, không chịu được rên nhẹ vài tiếng.
“Tôi không đi học lớp đào tạo gì đó, không đi…”
Lời của cô, bị nụ hôn của Trần Tư Khải cắt ngang.
Ôm cô vào lòng, anh ta cúi đầu, mãnh liệt hôn lên môi cô.
“Có đi hay không đi, hử?” Mũi của anh chạm vào mũi của cô, thở dốc, hỏi.
“Không, không đi… ưm ưm ưm…”
Nụ hôn của anh ta lại ập tới.
Tiêu Mộng hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ bất lực đá mấy cái.
“Có đi hay không?”
“Không đi…”
“Thật là không ngoan… Tôi nghĩ, chắc phải lột sạch quần áo của em, dạy cho em một bài học thì em mới nghe lời.”
Nghe lời này, sắc mặt Tiêu Mộng tái nhợt, vội vàng nhận thua: “Được, được, được, được rồi, đến lớp đào tạo, được chưa?”
Trần Tư Khải lại hôn nhẹ lên môi Tiêu Mộng, ánh mắt sáng rực: “Nhóc, em phải tin tôi, tất cả những gì tôi làm đều là vì em. Nào, chúng ta nếm thử mùi vị cà phê em pha xem thế nào.”
Trần Tư Khải cầm ly cà phê lên, uống một ngụm, nói nửa thật nửa đùa: “Chà, cà phê này, sao lại có vị chua chua. Nào, em cũng thử xem.”
Cúi người, chặn lấy môi cô, mớm cho cô một ngụm cà phê.
Tiêu Mộng hoàn toàn ngây ngốc.
Cô thực sự không thể ngờ, vậy mà Trần Tư Khải là một người ám muội như này.
Đến giờ tan làm, Tiêu Mộng thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời khỏi công ty.
Ôi, đây là ngày cuối cùng cô đi làm rồi.
Nước mắt tuôn rơi, thật ra, tổng cộng cô đi làm cũng chưa được mấy ngày.
“Tối nay tôi có tiệc, tôi bảo Khang Tử đưa em về.” Trần Tư Khải bước tới, xoa đầu Tiêu Mộng, nói.
Tiêu Mộng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự đi xe buýt về là được.”