Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 327


Bạch Mị cười xấu xa: “Nếu như nhìn vào số lần nhắc tới người nào nhiều hơn mà nói, ừ, đại khái là Mộng thích Trần Tư Khải rồi, thế nhưng, Nhạn à, tối nay số lần em nhắc tới Lôi khốn nạn cũng cực kỳ nhiều, có phải em cũng thích cái tên Lôi khốn nạn kia rồi không?”


Lúc này, đến lượt hai người Tiêu Mộng và Lam Nhạn cùng điên cuồng đánh Bạch Mị.


Đang cười nói, điện thoại của Lam Nhạn reo lên, cô ta trợn mắt lườm Bạch Mị rồi mới lấy điện thoại ra, vừa thấy tên hiển thị, mặt liền đỏ lên.


Bạch Mị rất tinh ranh, nhanh chóng sán tới nhìn, lập tức vỗ tay hoan hô: “Haha, thế nào, chị nói không sai chứ, Lôi khốn nạn mà em thích gọi điện tới này!”


Tiêu Mộng trợn tròn mắt, ngây người vài giây mới phản ứng lại: “Không phải chứ? Cái tên Lôi Bạc kia?”


Trời ơi, không phải chứ? Không phải mấy người các cô có thù với đám người Trần Tư Khải xấu xa sao? Vì sao quan hệ lại phức tạp thế này chứ?


Lam Nhạn đổi giọng lạnh lùng rồi nhận điện thoại.


“Cái gì?” Giọng nói hung dữ giống như lái buôn chuyên cãi nhau.


Lôi Bạc nhíu mày, sau đó vừa nhìn đường lái xe, vừa không nhịn được mà khẽ cười: “Ôi, nhóc chanh chua, cô đang ở đâu thế?”


Nhóc chanh chua? (⊙_⊙) Lam Nhạn bị cách gọi này chọc cho tức nổ phổi, cô ta cũng không thèm để ý đây là nơi công cộng, giọng nói vút cao gầm vào điện thoại: “ĐM, cái đồ xấu xí đen đủi nhà anh, anh gọi cho tôi làm gì? Tìm đòn sao? Muốn đánh nhau sao?”


Tiêu Mộng và Bạch Mị cùng bĩu môi, rụt cổ lại.


Trời ơi, nghe tiếng gầm đanh đá của Lam Nhạn, khách khứa xung quanh đều nhìn về bàn bọn họ.


Xấu hổ quá… “Hahaha…” Lôi Bạc bị tính cánh nóng nảy của Lam Nhạn chọc cho cười không dứt, cứ cảm thấy người phụ nữ này quá thú vị.


Vậy mà còn có người phụ nữ vô sỉ như này, có thể mặt dày đanh đá như này.


Đám phụ nữ xung quanh anh ta đều một màu, hoặc là lẳng lơ, hoặc là quyến rũ, hoặc là yêu kiều, chưa từng thấy ai giống như Lam Nhạn.


“Phản ứng kịch liệt thế, xem ra cô nhớ nhung tôi quá rồi nhỉ? Thế nào, không có đàn ông bầu bạn, có phải là cực kỳ cô đơn không?”


Lam Nhạn tức tới nghiến răng ken két, gầm lên to nhất có thể: “ĐM ba đời nhà anh! Tôi không có cô đơn! Anh mới không có người bầu bạn ý! Bà đây không thiếu đàn ông, đàn ông ba đồng một mớ, đêm đêm nhộn nhịp, ngày ngày NP! Tên nhóc nhà anh cút xa chút cho tôi!”


Rầm… Ánh mắt xung quanh càng thêm sôi nổi.


NP? Còn ngày nào cũng thế?


Tiêu Mộng và Bạch Mị luôn mồm than khổ, hận không thể đục cái lỗ mà chui vào.


Lôi Bạc sững người, sau đó bật cười điên cuồng không thể ngừng được.


Người phụ nữ Lam Nhạn này… buồn cười chết mất.


Quá là buồn cười, suýt chút nữa thì anh ta đâm vào vành đai xanh.


Lôi Bạc dừng xe lại, lúc này mới cười đủ, nói: “Được, được, được, cô không thiếu đàn ông, cô ngày nào cũng NP, được chưa? Này, tôi nói nghiêm chỉnh với cô này, tối nay bạn tôi có buổi tiệc tối, mời các nhân vật cao tầng của thành phố tới, chỗ tôi có mấy người không đi được, ra nước ngoài mất rồi, tôi cho cô vé nhá, cô và bạn cùng tới ăn buffet. Buffet ở đó chắc chắn là cực ngon.”


“Cái gì?” (⊙_⊙) Lam Nhạn không ngờ cái tên Lôi Bạc hèn nhát này lại không trả đũa, có chút không theo kịp.


*** “Buffet ở nơi đó thật sự là rất ngon, đẳng cấp lần này rất cao, rất nhiều đồ ngon. Nếu cô không đi, chỗ vé này đành lãng phí. Đương nhiên, cũng phải xem xem cô Lam nhà chúng ta có thời gian hay không, hay là cô tạm bỏ đám đàn ông chơi NP kia lại, nể mặt tôi, tới dùng bữa buffet nhỏ này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK