Tiêu Mộng dùng sức gật nhẹ đầu.
Biết biết, không phải là mang ý cô với Bạch Mị ôm ý nghĩ sao?
"Ừm, hiểu là được rồi."
Kim Lân cong môi cười một tiếng, ngón tay tinh tế rất tự nhiên mà sờ lên môi của Tiêu Mộng, ánh mắt mê mang và nóng rực, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng hào của cô.
Tiêu Mộng khó chịu cực kỳ, mẹ kiếp, móng tay của anh có bẩn hay không vậy, làm gì lại đặt ở bên miệng của tôi?
Đang muốn đưa tay đánh tay của Kim Lân xuống, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và cứng rắn của Kim Lân.
"Nó mang ý nghĩa... em là bạn gái của tôi đó, hiểu chưa?"
Tiêu Mộng ngớ người, vừa định gật đầu, đột nhiên kịp phản ứng, trợn to mắt, tròng đen trong đôi mắt gần như muốn lòi ra bên ngoài, kêu lên.
"Anh nói cái gì chứ? Cái gì cái gì chứ? Bạn gái á?"
Thằng cha này điên rồi có đúng không?
Ai đó cho cô một đáp án chính xác đi có được không?
Gọi anh ta một tiếng anh Lân, liền đại biểu là bạn gái của anh ta?
Mẹ kiếp, đây là thói đời gì vậy?
Có còn nói đạo lý hay không vậy?
Cánh tay dài của Kim Lân vươn tới ôm lấy eo của Tiêu Mộng trực tiếp kéo đến trước người của anh ta, anh ta cười khẽ, tiếng cười trong trẻo, cặp mắt đào hoa phát ra ánh sáng mê người, dường như là có từng cánh từng cánh hoa đào rơi ra từ trong mắt của anh ta, bao vây cả người Tiêu Mộng lại.
Cánh môi mỏng gợi cảm của anh ta nhẹ nhàng toét ra, phun hơi thở nóng bỏng lên trên hai gò má của cô.
"Chỉ cần người phụ nữ nào gọi tôi là anh Lân liền mang ý nghĩa đó là bạn gái của tôi, em đã từng xem phim Hàn Quốc chưa? Tiếng anh có thể tùy tiện kêu loạn hay sao? Mà quy định do tôi đã đặt ra, tôi để ai gọi tôi là anh đã nói lên tôi đã định muốn người đó. Cô bé... sau này em chính là bạn gái của tôi đó."
Tiêu Mộng càng nghe, khóe miệng của cô càng co rút dữ dội hơn.
"Cậu chủ Kim à, vậy thì tôi sẽ không gọi anh là anh trai gì nữa đâu nha, tôi vẫn dựa theo cách xưng hô của trước kia mà gọi anh, cứ gọi là anh Kim đi."
"Không được. Nếu như đã kêu là anh Lân rồi, vậy thì không thể sửa đổi được."
Cả người của Tiêu Mộng run lên.
Tại sao cô nghe thấy lời nói này giống như là cảm giác đã bước lên thuyền giặc rồi thì đừng mong xuống được vậy nhỉ?
"Dù sao thì đó cũng không phải là bạn gái của anh."
"Tôi nói em phải, thì em phải.
Lúc nãy em cũng gọi tôi là anh Lân rồi, đứa trẻ thành thật không thể nói chuyện không giữ lời được. Nếu như em đã nói không giữ lời, vậy thì tôi sẽ chết cho em xem."
Tiêu Mộng dứt khoát nói: "Vậy thì anh cứ đi chết đi."
CHƯƠNG 71: BẠN GÁI
Biết sau khi gọi tôi là anh Lân thì mang ý nghĩa gì không."
Tiêu Mộng dùng sức gật nhẹ đầu.
Biết biết, không phải là mang ý cô với Bạch Mị ôm ý nghĩ sao?
"Ừm, hiểu là được rồi."
Kim Lân cong môi cười một tiếng, ngón tay tinh tế rất tự nhiên mà sờ lên môi của Tiêu Mộng, ánh mắt mê mang và nóng rực, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng hào của cô.
Tiêu Mộng khó chịu cực kỳ, mẹ kiếp, móng tay của anh có bẩn hay không vậy, làm gì lại đặt ở bên miệng của tôi?
Đang muốn đưa tay đánh tay của Kim Lân xuống, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và cứng rắn của Kim Lân.
"Nó mang ý nghĩa... em là bạn gái của tôi đó, hiểu chưa?"
Tiêu Mộng ngớ người, vừa định gật đầu, đột nhiên kịp phản ứng, trợn to mắt, tròng đen trong đôi mắt gần như muốn lòi ra bên ngoài, kêu lên.
"Anh nói cái gì chứ? Cái gì cái gì chứ? Bạn gái á?"
Thằng cha này điên rồi có đúng không?
Ai đó cho cô một đáp án chính xác đi có được không?
Gọi anh ta một tiếng anh Lân, liền đại biểu là bạn gái của anh ta?
Mẹ kiếp, đây là thói đời gì vậy?
Có còn nói đạo lý hay không vậy?
Cánh tay dài của Kim Lân vươn tới ôm lấy eo của Tiêu Mộng trực tiếp kéo đến trước người của anh ta, anh ta cười khẽ, tiếng cười trong trẻo, cặp mắt đào hoa phát ra ánh sáng mê người, dường như là có từng cánh từng cánh hoa đào rơi ra từ trong mắt của anh ta, bao vây cả người Tiêu Mộng lại.
Cánh môi mỏng gợi cảm của anh ta nhẹ nhàng toét ra, phun hơi thở nóng bỏng lên trên hai gò má của cô.
"Chỉ cần người phụ nữ nào gọi tôi là anh Lân liền mang ý nghĩa đó là bạn gái của tôi, em đã từng xem phim Hàn Quốc chưa? Tiếng anh có thể tùy tiện kêu loạn hay sao? Mà quy định do tôi đã đặt ra, tôi để ai gọi tôi là anh đã nói lên tôi đã định muốn người đó. Cô bé... sau này em chính là bạn gái của tôi đó."
Tiêu Mộng càng nghe, khóe miệng của cô càng co rút dữ dội hơn.
"Cậu chủ Kim à, vậy thì tôi sẽ không gọi anh là anh trai gì nữa đâu nha, tôi vẫn dựa theo cách xưng hô của trước kia mà gọi anh, cứ gọi là anh Kim đi."
"Không được. Nếu như đã kêu là anh Lân rồi, vậy thì không thể sửa đổi được."
Cả người của Tiêu Mộng run lên.
Tại sao cô nghe thấy lời nói này giống như là cảm giác đã bước lên thuyền giặc rồi thì đừng mong xuống được vậy nhỉ?
"Dù sao thì đó cũng không phải là bạn gái của anh."
"Tôi nói em phải, thì em phải.
Lúc nãy em cũng gọi tôi là anh Lân rồi, đứa trẻ thành thật không thể nói chuyện không giữ lời được. Nếu như em đã nói không giữ lời, vậy thì tôi sẽ chết cho em xem."
Tiêu Mộng dứt khoát nói: "Vậy thì anh cứ đi chết đi."
CHƯƠNG 71: BẠN GÁI
Biết sau khi gọi tôi là anh Lân thì mang ý nghĩa gì không."
Tiêu Mộng dùng sức gật nhẹ đầu.
Biết biết, không phải là mang ý cô với Bạch Mị ôm ý nghĩ sao?
"Ừm, hiểu là được rồi."
Kim Lân cong môi cười một tiếng, ngón tay tinh tế rất tự nhiên mà sờ lên môi của Tiêu Mộng, ánh mắt mê mang và nóng rực, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng hào của cô.
Tiêu Mộng khó chịu cực kỳ, mẹ kiếp, móng tay của anh có bẩn hay không vậy, làm gì lại đặt ở bên miệng của tôi?
Đang muốn đưa tay đánh tay của Kim Lân xuống, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và cứng rắn của Kim Lân.
"Nó mang ý nghĩa... em là bạn gái của tôi đó, hiểu chưa?"
Tiêu Mộng ngớ người, vừa định gật đầu, đột nhiên kịp phản ứng, trợn to mắt, tròng đen trong đôi mắt gần như muốn lòi ra bên ngoài, kêu lên.
"Anh nói cái gì chứ? Cái gì cái gì chứ? Bạn gái á?"
Thằng cha này điên rồi có đúng không?
Ai đó cho cô một đáp án chính xác đi có được không?
Gọi anh ta một tiếng anh Lân, liền đại biểu là bạn gái của anh ta?
Mẹ kiếp, đây là thói đời gì vậy?
Có còn nói đạo lý hay không vậy?
Cánh tay dài của Kim Lân vươn tới ôm lấy eo của Tiêu Mộng trực tiếp kéo đến trước người của anh ta, anh ta cười khẽ, tiếng cười trong trẻo, cặp mắt đào hoa phát ra ánh sáng mê người, dường như là có từng cánh từng cánh hoa đào rơi ra từ trong mắt của anh ta, bao vây cả người Tiêu Mộng lại.
Cánh môi mỏng gợi cảm của anh ta nhẹ nhàng toét ra, phun hơi thở nóng bỏng lên trên hai gò má của cô.
"Chỉ cần người phụ nữ nào gọi tôi là anh Lân liền mang ý nghĩa đó là bạn gái của tôi, em đã từng xem phim Hàn Quốc chưa? Tiếng anh có thể tùy tiện kêu loạn hay sao? Mà quy định do tôi đã đặt ra, tôi để ai gọi tôi là anh đã nói lên tôi đã định muốn người đó. Cô bé... sau này em chính là bạn gái của tôi đó."
Tiêu Mộng càng nghe, khóe miệng của cô càng co rút dữ dội hơn.
"Cậu chủ Kim à, vậy thì tôi sẽ không gọi anh là anh trai gì nữa đâu nha, tôi vẫn dựa theo cách xưng hô của trước kia mà gọi anh, cứ gọi là anh Kim đi."
"Không được. Nếu như đã kêu là anh Lân rồi, vậy thì không thể sửa đổi được."
Cả người của Tiêu Mộng run lên.
Tại sao cô nghe thấy lời nói này giống như là cảm giác đã bước lên thuyền giặc rồi thì đừng mong xuống được vậy nhỉ?
"Dù sao thì đó cũng không phải là bạn gái của anh."
"Tôi nói em phải, thì em phải.
Lúc nãy em cũng gọi tôi là anh Lân rồi, đứa trẻ thành thật không thể nói chuyện không giữ lời được. Nếu như em đã nói không giữ lời, vậy thì tôi sẽ chết cho em xem."
Tiêu Mộng dứt khoát nói: "Vậy thì anh cứ đi chết đi."