"A Thanh,con tỉnh rồi à?"
Thanh âm này... Là Trương Thị! Trương Thanh chuyển đầu nhìn về phía bên phải giường. Trương Thị đã già đi nhiều lắm rồi, bà nhíu chặt chân mày, đôi mắt đục ngầu nhìn y trong đó tràn đầy đau lòng.
"Mẹ..."
Trương Thanh chống cánh tay muốn ngồi dậy, Trương Thị vội vàng giúp y kê gối lên, để cho Trương Thanh dựa vào ở phía trên.
"Mẹ."
Trương Thanh nắm thật chặt tay Trương Thị, giọng bởi vì khóc nhiều mà trở nên khàn đặc, nói một tiếng cũng khiến người khác khó chịu. Trương Thị gật đầu một cái, hít một hơi, nước mắt cũng chảy xuống, tay không ngừng sờ tới sờ lui trên mặt Trương Thanh, lòng bàn tay sần sùi ma sát với gò má, Trương Thanh lúc này mới cảm thấy vô cùng chân thực.
Trương Thanh thấy Trương Thị im lặng không lên tiếng mà rơi lệ, không muốn để cho bà khổ sở nên bắt đầu làm nũng: "Mẹ, mắt con đau quá..."
"Làm sao không đau cho được!" Trương Thị nức nở nói, "Khóc đến sưng cả mắt, làm sao có thể không đau!"
Trương Thanh không nghĩ tới mình sưng cả hai mắt, không trách nhìn cái gì cũng chỉ như nhìn qua một kẽ hở, chắc là sưng ghê lắm, y cũng là vạch áo cho người xem lưng, không trấn an được Trương Thị mà ngược lại còn để bà càng khóc dữ dội hơn, Trương Thanh vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, con không có chuyện gì đâu. A Tĩnh thì sao mẹ? Con làm sao trở về được?"
Trương Thị nắm tay áo lau nước mắt, trả lời: "Tiểu Hạ cùng Tiểu Quách đưa các con trở về, con và Tĩnh Tĩnh đều té xỉu. Trời tối gà lên chuồng rồi bọn nhỏ không làm được nên mới để mẹ làm (*). A Thanh, các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con cùng Tĩnh Tĩnh lại té xỉu, hả?"
(*) nguyên văn: 天黑鸡要上笼他们也不会弄, 这才把我接了过来, mình không hiểu lắm nên dịch tạm, bạn nào hiểu làm ơn cmt hộ mình để bản edit được tốt hơn!
"A Tĩnh té xỉu ạ?" Trương Thanh còn chưa biết cái này, lúc này xốc chăn như muốn đi tìm Tĩnh Tĩnh, "Mẹ,con phải đi xem thằng bé một chút.”
"Đi cái gì mà đi, chính con cũng chẳng hơn gì đâu, mau nằm xuống cho mẹ. Tĩnh Tĩnh bên kia có Tiểu Hạ ở đấy, không cần con bận tâm." Trương Thị không biết chuyện Quách Tĩnh Tĩnh mang thai, nhưng mà Trương Thanh biết, chắc bản thân lúc đó đã dọa cho Quách Tĩnh Tĩnh sợ. Trương Thanh lo lắng cậu động thai, trong lòng vô cùng nôn nóng sốt ruột, nhưng lại không dám nói với Trương Thị.
"Cốc cốc!"
Có người gõ cửa phòng, mặc dù cửa không có khóa, người đến là Quách Tử Chương nghe thấy tiếng nói nên đến xem một chút.
"Bà nội, chú Trương tỉnh chưa ạ?"
"Tỉnh rồi, Tiểu Quách, khổ cho con rồi"
"Không sao ạ." Quách Tử Chương cười một tiếng, cất bước đi vào, nhìn Trương Thanh hỏi: "Chú Trương, chú có đói bụng hay không? Cũng tám giờ hơn rồi, nếu không cháu nấu tô mì cho chú?"
Trương Thanh sắc mặt có chút cứng ngắc, ánh mắt căn bản không đặt ở khuôn mặt Tử Chương, thần sắc lạnh như băng nói: "Không cần, cũng đã trễ thế này rồi, cậu cũng nhanh đi về đi."
"A Thanh, cũng đã trễ thế này rồi con, để cho Tử Chương ở lại đây đi." Trương Thị vỗ tay Trương Thanh, mặt tỏ vẻ không đồng ý.
"Mẹ, nhà chúng ta chỉ có hai cái giường thôi, ngủ không đủ đâu." Trương Thanh lấy lòng Trương Thị.
Quách Tử Chương mím môi, nói: "Không sao đâu bà nội, con vốn cũng chỉ muốn thấy chú Trương tỉnh rồi sẽ đi thôi. Vậy con đi về trước đây, chú Trương, chú... Chú ý thân thể nhé."
"Tiểu Quách, vậy con lái xe chậm một chút." Trương Thị quan tâm nói một câu, Trương Thanh nhưng lại không nói lời gì nữa.
Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh, xoay người ra cửa. Trong gian nhà chính, Hạ Phạm Hành đang đứng ở cửa, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa không biết đang suy nghĩ gì.
Quách Tử Chương đi tới, vỗ vai hắn một cái: "Tĩnh Tĩnh tỉnh chưa?"
Hạ Phạm Hành lắc đầu.
"Đừng quá lo lắng, để cho cậu ấy ngủ nhiều một chút cũng tốt, vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi"
Hạ Phạm Hành đứng ở trong gian nhà chính nghe hết tất cả mọi thứ vừa rồi, nhìn thái độ Trương Thanh đối với Quách Tử Chương, Hạ Phạm Hành do dự mãi, gọi lại Quách Tử Chương đang bước ra ngưỡng cửa.
"Tử Chương."
Quách Tử Chương quay đầu nhìn hắn, thấy Hạ Phạm Hành thần sắc ngưng trọng, chân mày cũng nhíu lại.
"Làm sao?"
Hạ Phạm Hành suy nghĩ một chút: "Đi vào trong xe nói đi, liên quan tới thân thế của cậu.”
Quách Tử Chương trong lòng cả kinh, nhìn Hạ Phạm Hành một lúc lâu, trầm trọng gật đầu một cái, hai người một trước một sau đi vào trong xe ngồi.
Quách Tử Chương mở máy điều hòa không khí nhưng lại không mở đèn, hai người cứ như vậy ngồi ở trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm ánh đèn yếu ớt lộ ra từ ngôi nhà gạch đỏ, thần sắc mơ màng.
Hạ Phạm Hành mở miệng trước hỏi: "Ông ấy không muốn nhận cậu?"
Quách Tử Chương biết đây là đang nói Quách Dực, sắc mặt âm trầm đất gật đầu, nghĩ đến người bên cạnh cũng không nhìn thấy liền "ừ" một tiếng
"Cậu có hỏi ông ấy chuyện liên quan đến người sinh ra cậu không?"
"Không có, ông ấy căn bản không cho tôi bất kỳ cơ hội nào, bởi vì ông ấy cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa con trai, cũng không có ý định muốn có."
Hạ Phạm Hành khoanh tay ngồi ở đằng kia, hồi lâu không nói thêm câu nào nữa. Quách Tử Chương liền hỏi: "Cậu muốn nói cái gì? Cậu có phải biết cái gì hay không?"
Hạ Phạm Hành không phải cái loại người sẽ đụng vào vết sẹo trong lòng người khác, hắn hỏi như vậy nhất định là có lý do của hắn, Quách Tử Chương mơ hồ cảm thấy, lý do này đối với anh rất quan trọng.
Hạ Phạm Hành ngẩng đầu nhìn anh, trong bóng tối, hắn thần sắc phức tạp hỏi: "Cậu có nghĩ tới hay không, chú Trương hôm nay tại sao lại khác thường như thế?"
"Cậu... Cậu có ý gì?" Quách Tử Chương nghe không hiểu.
"Trước khi chúng tôi gặp mặt chú cậu, tâm tình chú Trương vẫn còn rất tốt, chú ấy hoặc giả là thấy người không nên thấy mới có thể thất thố như vậy, giống như trước kia chú ấy thấy cậu ở bệnh viện cũng không có dấu hiệu nào rồi đột nhiên trở nên điên cuồng đấy thôi. Trước kia cậu có hỏi tôi, chú Trương có phải có thể biết chú của cậu hay không, có từng tham gia vào chuyện xảy ra năm đó không. Tử Chương, cậu ba lần bốn lượt muốn đến gần chú Trương, chẳng lẽ chỉ là bởi vì hoài nghi những thứ này?"
Yết hầu Quách Tử Chương căng ra, anh nuốt nước miếng, nhìn Hạ Phạm Hành khí thế bức người.
"Phạm Hành, cậu rốt cuộc đã biết bao nhiêu rồi? Chú Trương... Chú ấy rốt cuộc là ai?"
Hạ Phạm Hành thần sắc vô cùng nghiêm nghị: "Tôi còn chưa xác định, hết thảy cũng chỉ là suy đoán thôi, tôi không biết bây giờ nói cho cậu những thứ này là đúng hay sai, nhưng tôi không hy vọng cậu cứ bỏ qua như thế. Trương Thanh rất có thể chính là người năm đó.”
Phanh!
Quách Tử Chương một tay đè ở trên cửa kính xe, hơi cúi đầu xuống, nhanh chóng trừng mắt nhìn, giọng nói cũng thay đổi không còn trôi chảy nữa.
"Không... Không thể nào, chú ấy làm sao có thể chứ? Tĩnh Tĩnh thì sao? Chú ấy không phải đã có Tĩnh Tĩnh rồi sao? Quách Tĩnh Tĩnh mới là con trai chú ấy, Quách..." Quách Tử Chương đột nhiên trợn to mắt, tay đặt ở cửa xe nắm chặt thành quyền, "Tại sao, tại sao chú ấy rõ ràng họ Trương nhưng lại để cho con trai mình mang họ Quách? Tại sao..."
"A Tĩnh cùng Trương Thanh không phải là cha con ruột, " Hạ Phạm Hành thay Quách Tử Chương nói nốt suy đoán, "Trương Thanh vốn cũng không phải là người thôn Mã Tỉnh, hơn hai mươi năm trước chú ấy bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, thần trí không rõ, đần đần độn độn. A Tĩnh là đứa trẻ chú ấy nhặt về, bọn họ mặc dù là cha con nhưng cũng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào. "
*
Quách Tĩnh Tĩnh là bị đói đến tỉnh, cậu bây giờ chỉ cần một bữa cơm không ăn liền đói không chịu nổi, huống chi bây giờ đã trễ thế này rồi. Cậu từ trên giường ngồi dậy nhưng không thấy bóng dáng Hạ Phạm Hành đâu, nhưng mà điện thoại của hắn lại đặt ở đầu giường, Quách Tĩnh Tĩnh biết hắn còn chưa đi.
Đứng dậy rồi lại ngồi một hồi, trong đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở phòng vệ sinh của bệnh viện.
Trương Thanh lúc ấy khóc quá dữ dội, Quách Tĩnh Tĩnh ôm y, khuyên như thế nào cũng vô dụng, sau đó Quách Tĩnh Tĩnh cũng khóc theo, phỏng đoán là do ưu tư chập chờn quá lớn, ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng. Trương Thanh kêu phải về nhà, Quách Tử Chương lái xe đưa bọn họ trở về, dọc theo đường đi Quách Tĩnh Tĩnh vừa chịu đựng vừa nói ra mình khó chịu.
Trên đường trở về Trương Thanh liền hôn mê, Quách Tĩnh Tĩnh lúc xuống xe chân bước không vững, Hạ Phạm Hành lúc này mới phát hiện cậu có gì đó không đúng, lúc này sắc mặt âm trầm lợi hại, sau khi đưa Trương Thanh trở về phòng thì để Quách Tử Chương thay mặt chăm sóc, Hạ Phạm Hành lạnh lùng cưỡng chế Quách Tĩnh Tĩnh nghỉ ngơi cho khỏe.
Hạ Phạm Hành cũng không nổi giận, cứ như vậy vểnh môi tự mình cởi quần áo cho Quách Tĩnh Tĩnh, cưỡng ép nhét cậu vào trong chăn. Quách Tĩnh Tĩnh muốn đi chăm sóc Trương Thanh, Hạ Phạm Hành lúc này mới lạnh giọng nói một câu: "Em ngay cả bản thân còn chăm sóc chưa nổi, làm sao còn có thể chăm sóc cho ba em đây? Em quan tâm ba em nhưng em có nghĩ tới anh với nó hay không!"
Quách Tĩnh Tĩnh biết, Hạ Phạm Hành nói "nó" là chỉ đứa nhỏ trong bụng cậu, vừa bị nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, cưỡng bách mình thả lỏng, cứ như vậy, dưới bụng hơi hơi đau một trận, Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã ngủ mê man.
Hồi tưởng lại những thứ này, Quách Tĩnh Tĩnh cũng có chút tự trách, đưa tay sờ bụng, Quách Tĩnh Tĩnh trong mắt mang theo áy náy, thấp giọng lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, ba sau này sẽ không như vậy nữa đâu."
Đứa bé trong bụng tựa như có cảm ứng vậy, cũng không biết là duỗi tay hay là duỗi chân, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy lòng bàn tay của mình bị cái gì đó đạp một cái.
Quách Tĩnh Tĩnh kinh ngạc trợn to hai mắt, vén chăn lên, vén quần áo nhìn chằm chằm bụng mình. Bụng nhô lên chỉ có thể coi như là đầy đặn, Quách Tĩnh Tĩnh quan sát nửa ngày nhưng bảo bảo cũng không có cử động nữa, Quách Tĩnh Tĩnh thận trọng đưa tay đặt sát ở phía trên.
Còn chưa tới mười giây, lòng bàn tay liền bị đỉnh một chút,lực đạo rất nhỏ rất yếu nhưng cảm giác lại hết sức chân thực.
Quách Tĩnh Tĩnh không nhịn được hơi nhếch lên khóe miệng.
"Em đang làm gì thế? Làm sao lại không đắp chăn."
Hạ Phạm Hành lúc này từ ngoài cửa đi vào, thấy Quách Tĩnh Tĩnh không đắp kín chăn, cứ ngồi ở đó như vậy, thanh âm vô cùng không vui.
Đến gần nhìn thấy cậu đang làm gì, Hạ Phạm Hành lập tức ngẩn ra, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh trong mắt mang bị sự kích động bị đè nén.
"Con..."
"Con đang động đấy." Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, "Anh có muốn sờ một cái xem không?"
Hạ Phạm Hành dè dặt gật đầu, đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xuống, từ từ đưa tay ra, đầu ngón tay thon dài khẽ run run, đến gần bụng Quách Tĩnh Tĩnh.
Thời điểm lòng bàn tay dán lên Quách Tĩnh Tĩnh còn nhắc nhở: "Anh cứ dán như vậy đi, chờ một chút con mới động cơ."
" Được." Hạ Phạm Hành chỉ đáp lại một chữ, bởi vì hắn phát hiện giọng mình lại hơi run.
Quách Tĩnh Tĩnh mọi tâm tư đều đặt trên bụng mình, thấy tay Hạ Phạm Hành sau khi dán lên nửa ngày rồi mà bảo bảo trong bụng vẫn còn không động, Quách Tĩnh Tĩnh còn giúp hắn thúc giục một tiếng.
"Con động một cái đi, để cho cha con nhìn một chút."
Sau khi thốt ra lời này, không riêng gì Hạ Phạm Hành mà ngay cả chính cậu cũng sửng sốt, ngay sau đó mặt đỏ như tôm luộc, hai tai cũng đỏ không kém.
Khóe miệng Hạ Phạm Hành lộ ra một nụ cười, hắn ngẩng đầu lên, thần sắc chuyên chú nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, đáy mắt nồng sâu, tràn ngập ôn nhu.
Quách Tĩnh Tĩnh biết Hạ Phạm Hành đang nhìn cậu, nhưng cậu căn bản cũng không dám ngẩng đầu, không ngừng cúi đầu, cằm trực tiếp dán vào trên ngực.
Hạ Phạm Hành cảm khái trong lòng, bỗng nhiên hết sức vui mừng vì mình có thể từ khi bắt đầu đến bây giờ vẫn luôn ở bên cạnh Tĩnh Tĩnh, nếu không hắn cả đời này có lẽ cũng sẽ không có đứa con nào cả, cũng không cách nào hưởng thụ loại cảm giác kích động vui sướng khi làm cha, có chút tiếc nuối, bỏ lỡ còn có thể bù lại, nhưng có vài chuyện cả đời đều không cách nào quay đầu.
"A Tĩnh, " Hạ Phạm Hành nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh, dán vào trên mặt mình, thần sắc chuyên chú, "Cảm ơn em"
Cảm ơn em đã gặp anh, cám ơn em đã nguyện ý lưu lại đứa bé này, cảm ơn em đã chịu cho anh cơ hội, để cho anh có thể luôn bầu bạn, chăm sóc hai cha con em.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Lời của editor: hiện truyện có rất nhiều lỗi (lỗi type, lỗi edit,...) mà mình lại không có thời gian beta lại. Nếu để bộ này thật sự hoàn chỉnh chắc phải đợi rất là lâu, cho nên bạn nào muốn thử sức beta mà lại thích NCCT có thể làm chung với mình nhé, mình rất hoan nghênh các bạn