Hạ Vân Long vốn đã đặt máy bay đến Santorini hưởng tuần trăng mật ngay ngày hôm sau nhưng hành trình tạm thời bị hủy bỏ, Lưu Nghiên cứ một mực không lên tiếng, trông sắc mặt cô không tốt lắm, có hơi phần tái nhợt.
Về đến nhà, lão gia tử nói với Lưu Nghiên: "Nghiên Nghiên, nếu như cháu thấy không thoải mái thì lên lầu nghỉ ngơi đi."
Lưu Nghiên quả thật không muốn ở chỗ này, vì vậy gật đầu một cái: "Cám ơn ông nội."
"Ông nội, vậy cháu..."
Hạ Vân Long muốn nói mình đưa Lưu Nghiên lên lầu, lời còn chưa dứt đã bị lão gia cắt đứt.
"Vân Tuyết, cháu cũng đưa con đi nghỉ đi, thuận tiện đưa Nghiên Nghiên trở về phòng luôn. Nghiên Nghiên có cái gì không hiểu thì cứ hỏi chị hai, các cháu đều là con gái phụ nữ thì dễ hiểu ý nhau hơn."
Nụ cười của lão gia rất đỗi hiền hòa. Lưu Nghiên có thể cảm giác được lòng tốt mà ông dành cho mình, vì thế tâm trạng căng thẳng cũng nhẹ lòng hơn chút. Cô nhẹ giọng nói cảm ơn với ông rồi theo Hạ Vân Tuyết cùng lên lầu.
Hai người lên lầu, Hạ Vân Tuyết đưa Lưu Nghiên tới phòng của Hạ Vân Long. Lưu Nghiên có hứng thú với Man cho nên cứ mãi nhìn thằng bé. Man bày ra vẻ mặt rất "khốc", bé biết Lưu Nghiên là vợ Hạ Vân Long chứ không phải của Hạ Phạm Hành, cho nên bé không muốn thân cận với Lưu Nghiên.
"Nghiên Nghiên, đây là phòng của Vân Long, bên trái là phòng tắm, bên phải là phòng treo đồ. Em có cần chị sửa soạn hành lý giùm không?"
Thái độ hiền hòa hết mực của Hạ Vân Tuyết khiến cho Lưu Nghiên ngượng ngùng.
"Chị hai ạ, cái đấy không cần đâu, để tự em làm là được, cảm ơn chị nhé."
Hạ Vân Tuyết kéo tay cô vỗ một cái: "Đều là người một nhà cả, em đừng khách sáo như vậy. Vậy nếu không có gì thì em cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cứ gọi chị nhé."
"Chị hai!" Lưu Nghiên kéo tay Hạ Vân Tuyết, "Em có thể hỏi chị một chuyện không?"
Hạ Vân Tuyết cười cười nói: "Dĩ nhiên có thể rồi."
Lưu Nghiên kéo Hạ Vân Tuyết qua một bên ngồi xuống trên ghế salon.
"Chị hai, chị nói chuyện hôm nay có phải là thật không? Thật ra thì... Khoảng thời gian trước đây cô gái đó có làm ra một chuyện. Cô ta lên weibo đăng ảnh, tất cả đều là ảnh thân mật của cô ta và Hạ Vân Long."
Hạ Vân Tuyết còn chưa biết chuyện này nên có chút kinh ngạc, cô nhìn Lưu Nghiên: "Không thể nào?"
"Em không biết, " Lưu Nghiên đỏ mắt, "Em đã hỏi Vân Long, Vân Long nói chỉ là bạn bình thường thôi, chơi chung cũng không tệ, sau đó cô ta đã chủ động xóa weibo, nhưng mà... Nhưng mà hôm nay cô ta đột nhiên nói như thế, em không biết em có nên tiếp tục tin tưởng Vân Long không. Em cảm giác anh ấy..."
"Nghiên Nghiên em bình tĩnh một chút, bây giờ em đang mang thai, quá kích động sẽ không tốt cho đứa bé đâu." Hạ Vân Tuyết thấy sắc mặt Lưu Nghiên trở nên trắng bệch, tâm trạng bắt đầu không ổn định thì vội vàng trấn an."Nếu em đã gả cho Vân Long rồi thì chị thấy em nên tin tưởng nó mới phải. Có thể khiến cho một người đàn bà cam tâm tình nguyện gả cho một người đàn ông thì nhất định là bởi vì em cảm nhận được nó đối tốt với em, đúng không?"
Lưu Nghiên ngẩn người, gật gật đầu nói: "Vâng, anh ấy đối với em rất tốt..."
"Vậy thì đúng rồi, Vân Long yêu em, đối xử với em tốt, chỉ như thế là đủ rồi. Những chuyện khác bọn họ sẽ tự giải quyết. Tinh thần của người phụ nữ kia cũng không được bình thường, có lẽ là do cô ta cố ý nói như thế để phá hôn lễ của em với Vân Long thì sao?"
"Là vậy sao?" Bây giờ đầu óc Lưu Nghiên không còn làm chủ được nữa, cô vô tri vô giác, không phân rõ được đúng sai. Thật sự là cuộc sống trước kia của cô quá mức tốt đẹp, hôm nay đột nhiên xảy ra biến cố như vậy cũng khó trách cô không chịu nổi.
Hạ Vân Tuyết trấn an cô một lát, gặp người ngủ, thấy cô ngủ rồi mới đưa Man đi khỏi. Cô để Man tự trở về phòng nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn xuống lầu nói chuyện của Lưu Nghiên với Hạ lão gia.
氺
Trong thư phòng, từ sau khi Hạ Vân Tuyết rời đi, sắc mặt của lão gia tử lập tức trầm xuống, ngẩng đầu âm trầm nhìn Đường Hồng Lan rồi hỏi: "Cô ta đâu rồi?"
Đường Hồng Lan hạ thấp tư thế, nói: "Đã bị con đuổi đi rồi. Ba đừng tin những gì cô ta nói, đều là vu hãm cả..."
"Vu hãm?" Lão gia lạnh lùng nhìn Đường Hồng Lan, sau đó ánh mắt chuyển hướng sang Hạ Vân Long, "Đừng cứ mãi để mẹ mình ra mặt hộ như thế, tự mở miệng ra mà nói đi. Vân Long, có thật là cô gái kia vu hãm cháu không?"
Hạ Vân Long như phát rét trước ánh mắt ấy của Hạ lão gia. Gã ổn định lại tinh thần rồi nói: "Đúng vậy ông nội, trong lòng cháu chỉ có một mình Nghiên Nghiên thôi. Người đàn bà kia chỉ là muốn trèo cao làm phượng hoàng, cứ quấn lấy cháu mãi không thả. Rõ ràng cháu đã từ chối rồi nhưng cháu không nghĩ tới cô ta lại dám xông cả vào hôn lễ như thế"
"Đúng vậy, ba, hôn lễ này từ đầu chí cuối đều là con tự mình tổ chức, trong đó mỗi một chi tiết con đều đã xác nhận nhiều lần, từ hiện trường lễ nghi đến nhân viên phục vụ con đều chọn lựa kĩ càng, làm sao cô ta có thể chui vào được, trừ khi..." Đường Hồng Lan vừa nói, ánh mắt bà ta ẩn chứa đều là sự oán độc, nhìn Hạ Phạm Hành từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng nói câu nào: "Trừ khi có người tận lực an bài, gài tang vật hãm hại!"
Hạ Phạm Hành nhếch mép: "Dì đang nói tôi đấy à?"
Đường Hồng Lan hơi hất cằm: "Tôi cũng không có ý đó, tôi chỉ nói bất kỳ người cũng có thể."
"Nói nhăng gì đó! Người cùng một nhà lại đi cắn nhau, chúng bây còn sợ bây giờ chưa đủ loạn sao?!"
Lão gia tử cực kì tức giận, mặt ông đỏ phừng phừng, che ngực không nói nên lời.
Ông run run chỉ vào Đường Hồng Lan mà nói: "Cô... Cô đừng có bịp tôi. Người đàn bà kia ở đâu, cô gọi tới ngay đây, tôi có lời muốn hỏi cho rõ ràng."
Đường Hồng Lan lộ vẻ khó xử: "Ba, con... Con thật sự không biết cô ta đi đâu mà. Sau khi vệ sĩ đuổi cô ta ra ngoài thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa."
"Đến bây giờ mà cô vẫn chưa chịu nói thật sao!"
Đường Hồng Lan không dám tin nhìn lão gia tử, hai mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt như trực chảy xuống.
"Ba nói như vậy là không tin con sao? Ba, nhiều năm như vậy, con đối với ba, đối với Hạ gia đều là thật tâm thật ý mà? Ba nhìn Vân Long khôn lớn vậy nó là loại người như thế nào chẳng lẽ ba còn không biết sao? Vậy mà chỉ cần một con đàn bà ăn nói hàm hồ mà ba lại..."
"Hồng Lan, tôi biết những năm này cô chịu không ít khổ, nhưng chuyện này không phải chuyện đùa," lão gia tử trầm giọng nói, "Người không phải là thánh hiền, đã làm sai chuyện gì thì nên dũng cảm thừa nhận mới phải. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, biết chủ động xin lỗi thì không ai không tha thứ. Cô là con dâu của tôi, Vân Long là cháu trai của tôi, mọi người đều là những người quan trọng nhất của tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ, nhưng! Chúng ta làm việc phải bằng lương tâm, lưới trời lồng lộng, báo ứng khó thoát!"
Đây đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của Hạ lão gia. Ông sẽ dựa theo thái độ của Đường Hồng Lan. Nếu như chuyện thật sự như người đàn bà kia nói thì ông cũng sẽ che chở cho mẹ con Đường Hồng Lan chu toàn, đáng tiếc, Đường Hồng Lan không nghe, càng sẽ không tin tưởng.
"Ba, nói cho cùng thì ba vẫn không tin con." Đường Hồng Lan trưng ra vẻ mặt nản lòng thất vọng, "Nếu ba không tin, vậy con chỉ có thể... Dùng cái chết để chứng minh mình trong sạch!"
Đường Hồng Lan vừa nói vừa lao tới chỗ tủ đựng sách.
"Mẹ!"
Hạ Vân Long cách gần, mặc dù đã kéo lại nhưng đầu Đường Hồng Lan vẫn đập vào tủ sách, dòng máu đỏ tươi từ trên trán chảy ra. Hạ Vân Long ôm lấy người Đường Hồng Lan, hai con mắt của bà ta đã trợn trắng.
"Hồng Lan!" Lão gia tử cũng đi tới, "Cô, cô làm cái gì vậy!"
Đường Hồng Lan thở hào hển, nhìn lão gia tử nói: "Ba, nửa đời sau của con dù là sống hay chết thì cũng chẳng còn gì khác nhau nữa rồi. Năm xưa nếu như không phải vì không nỡ bỏ hai đứa con lại thì con... con đã sớm muốn làm như vậy rồi. Hôm nay con cái đã lớn, người làm mẹ như con chẳng có tài cán nên chẳng thể lo nổi cho con mình. Con biết trong lòng ba không vui, không vui vì con tranh giành mọi thứ cho Vân Long, nhưng mà... nhưng mà ba cũng thấy đấy, trong lòng Phạm Hành có hận với con. Khi còn bé nó suýt nữa giết chết Vân Long, chuyện đấy đến ngày hôm nay vẫn như đang sờ sờ trước mắt, cho nên... con không yên tâm, ba ạ! Con không thể cho phép người khác làm tổn thương đến con trai của con. Nó từ nhỏ đã không cha, ba là ông nội nó, ba phải che chở cho nó..."
Đường Hồng Lan nói xong những gì mình muốn nói thì đảo mắt ngất đi. Hạ Vân Long chảy nước mắt không ngừng, cứ một mực kêu mẹ.
Lão gia tử cũng bị một câu "không có cha" kia của Đường Hồng Lan làm cho cứng ngắc.
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Xảy ra chuyện gì rồi?" Hạ Vân Tuyết mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong một mảnh hỗn loạn. Cô không để ý nhiều, lập tức đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hết hồn.
Hạ Vân Long đã lấy điện thoại muốn gọi 110 rồi, Hạ Phạm Hành lại đi tới nắm chặt tay gã.
"Anh làm gì đấy? Anh hại mẹ tôi, hại chúng tôi thành cái dạng này vẫn còn chưa đủ sao!" Hạ Vân Long tức giận cực độ, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
Hạ Phạm Hành căn bản chẳng đặt gã vào mắt. Hắn quay đầu nói với Hạ Vân Tuyết: "Bảo chú Toàn sắp xếp hai cái xe đi."
Hạ Vân Tuyết phản ứng mau, lập tức hiểu được ý của Hạ Phạm Hành bèn ra cửa đi tìm Hạ Toàn Hữu.
Hạ Phạm Hành nói xong thì quay đầu nói với Hạ Vân Long: "Bây giờ cậu gọi xe cứu thương thì ngày mai sẽ lên trang nhất các tờ báo, bịa đặt như nào đều có cả. Chờ một lát rồi tài xế đưa mấy người đi bệnh viện, tốt nhất là lượn thêm mấy vòng để cắt mấy cái đuôi đi."
"Mẹ tôi đã thành như vậy rồi mà anh còn bảo tôi lượn thêm mấy vòng?" Hạ Vân Long lúc này cũng hiểu được ý của Hạ Phạm Hành. Hôm nay ở hôn lễ đã xảy ra chuyện lớn như thế, mặc dù Đường Hồng Lan đã cho câu trả lời hợp lý để đám cưới được tiến hành một cách hoàn chỉnh, nhưng lúc này tất nhiên có không ít ký giả nằm vùng ở bên ngoài. Nếu bây giờ để bọn họ chạy theo tới bệnh viện thì ngày mai không biết sẽ viết ra những cái gì nữa, tất nhiên chẳng phải là cái gì dễ nghe rồi.
Thế giới này chính là như thế, giúp người đang gặp hoạn nạn thì ít mà bỏ đá xuống giếng thì nhiều.
Mà Hạ Vân Long, mặc dù gã biết lời nhắc nhở của Hạ Phạm Hành là đúng nhưng gã không phục, gã không chấp nhận nổi!
Hạ Phạm Hành buông tay ra, đi trở về: "Cậu có thể không làm như vậy, cứ làm như những gì mình muốn. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, nếu như cậu để người khác chụp được thì coi như cái đập đầu này của mẹ cậu coi như toi công."
"Anh!"
Hạ Phạm Hành nói một lời hai nghĩa, những người ở đó cũng chẳng phải người ngu, nghe phát là hiểu. Hạ Vân Long vừa tức giận muốn mắng thì Hạ Vân Tuyết đã trở lại, Hạ Toàn Hữu đứng ở cửa nói: "Xe đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Hạ Vân Long lo lắng cho sức khỏe Đường Hồng Lan nên không nói nữa, chỉ hung ác trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành: Anh chờ đấy cho tôi! Rồi sau đó ôm lấy Đường Hồng Lan bước nhanh ra cửa.
"Ông nội, cháu cũng theo cùng đây" Hạ Vân Tuyết nói với lão gia tử một tiếng, cô quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, do dự một chút rồi vẫn mở miệng, "Anh cả, phiền anh chăm sóc Man hộ em một chút, xác nhận mẹ không sao xong em sẽ về ngay."
Hạ Phạm Hành gật đầu một cái, Hạ Vân Tuyết cảm kích nói một tiếng cám ơn rồi vội vàng đuổi theo Hạ Vân Long.