Mục lục
NHÀ CÓ CHÍNH THÊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phạm Hành lái xe rồi dừng lại ở cửa một nhà hàng. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn, Hạ Phạm Hành đã mở cửa xe xuống xe, đi vô phía trong rồi. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, đuổi theo sát.

"Hạ tiên sinh."

Thái độ của phục vụ như đã biết Hạ Phạm Hành sẽ đến, trực tiếp dẫn người tới vị trí đã được sắp xếp. Phục vụ giúp Quách Tĩnh Tĩnh kéo ghế, Quách Tĩnh Tĩnh lịch sự nói một tiếng "Cám ơn."

"Không có gì." Phục vụ nói xong, gật đầu với hai người rồi lui xuống.

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, bình thường việc kéo ghế đều do hắn làm cho cậu, mà hôm nay, sắc mặt Hạ Phạm Hành thật sự không tốt.

Quách Tĩnh Tĩnh do dự một lúc lâu, cậu không thích Hạ Phạm Hành coi thường cậu như vậy, vô cùng không thích, nếu có hiểu lầm thì cậu muốn lập tức gỡ bỏ.

"Hạ Phạm Hành, em thật sự xin lỗi, " Quách Tĩnh Tĩnh khẩn trương nắm chặt tay "Anh nói cho em biết em đã sai ở chỗ nào, em sẽ nhận lỗi, có được không?"

Hạ Phạm Hành ngẩng đầu nhìn cậu, thần sắc phức tạp. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy bị nhìn như vậy trong lòng càng thấy khó chịu.

"Phạm Hành, em..."

Quách Tĩnh Tĩnh lần này còn chưa dứt lời đã bị phục vụ cắt lời. Thức ăn được bưng lên rất nhanh, xem ra là đã sớm chuẩn bị xong rồi, thức ăn ngon bưng lên đều là món Quách Tĩnh Tĩnh thích ăn. Quách Tĩnh Tĩnh có thể cảm giác được bụng đang sôi sùng sục, lần này cậu khẳng định không phải do bé con động đậy mà là đói thật, cậu đã gần mười hai tiếng không ăn gì rồi, trước đó thần kinh một mực khẩn trương cao độ, căn bản không để ý tới nhu cầu sinh lí, hiện mọi sự khẩn trương đều đã tiêu tan, cảm giác đói bụng như thủy triều xông tới.

Quách Tĩnh Tĩnh nuốt nước miếng, từ trước tới giờ cậu cũng chưa từng có cảm giác thèm ăn như vậy, nhưng mà cậu không dám cầm đũa, cậu ngẩng đầu, dè đặt nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt rõ ràng nói: Anh không cho em ăn thì em sẽ không ăn đâu.

Hạ Phạm Hành trầm mặc một chút, cuối cùng mở miệng: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi chúng ta nói sau."

"Dạ!"

Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng gật đầu, cầm đũa ăn như hổ đói lâu năm. Quả nhiên, một khi đã đói thì ăn cơm với muối cũng no, chứ đừng nói gì là cả một bàn toàn những món ăn mình thích. Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng tới độ tay và miệng không thể dừng lại, càng không để ý tới cái gì gọi là hình tượng, sau khi ăn được một lúc mới chú ý tới Hạ Phạm Hành ngồi đối diện, từ đầu đến cuối cũng chưa không động đũa.

Quách Tĩnh Tĩnh nuốt xuống thịt cá non mềm trong miệng, ngẩng đầu hỏi Hạ Phạm Hành: "Anh không ăn sao?"

Đáy mắt Hạ Phạm Hành lạnh lẽo đến đáng sợ, điện thoại di động trong túi vang lên, Hạ Phạm Hành lấy điện thoại ra nhìn một chút rồi dứt khoát đứng dậy: "Anh đi nghe điện thoại, em từ từ ăn đi."

"A lô, chị Hoa..."

Hạ Phạm Hành không đợi Quách Tĩnh Tĩnh đáp lời đã đứng dậy cầm điện thoại di động đi qua một bên nghe.

"Chị Hoa" là ai? Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa nhìn Hạ Phạm Hành đang đứng nghe điện thoại ở cách đó không xa. Từ khi hai người chính thức ở bên nhau, Hạ Phạm Hành chưa từng tránh cậu để nghe điện thoại.

Cúi đầu nhìn một bàn đầy thức ăn, Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm thấy rất tẻ nhạt vô vị.

Hạ Phạm Hành nghe điện thoại hơi lâu, nhưng tầm mắt của hắn cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi phạm vi của Quách Tĩnh Tĩnh.

Thấy Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên để đũa xuống, ngồi ở đó ngẩn người, chân mày của Hạ Phạm Hành liền nhíu lại.

"... Tử Chương bên kia gọi tới cho tôi, cậu trước tiên đưa Tĩnh Tĩnh trở về nghỉ ngơi cho khỏe, khoảng thời gian gần đây cậu phải chú ý, Đường Đại Nghiệp kia có thể sẽ có động tĩnh lớn, không loại bỏ trường hợp gã ta sẽ tìm cậu hỗ trợ, nhưng nếu như cậu từ chối, nếu đã biết quan hệ giữa cậu với Tĩnh Tĩnh thì gã cũng không thể làm gì không tốt với Tĩnh Tĩnh đâu."

Quách Tử Hoa nói xong, không nghe thấy Hạ Phạm Hành đáp lời liền gọi mấy tiếng: "Phạm Hành, Phạm Hành?"

"Tôi nghe đây, chị Hoa yên tâm, tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa đâu. Chị bảo Tử Chương đừng quá lo cho Tĩnh Tĩnh, nhưng mà chuyện này tạm thời không cần nói cho Chú Trương, bây giờ là thời điểm quan trọng nhất của Quách tiên sinh, chú Trương tất nhiên cũng sẽ rất mệt mỏi."

"Ai, đúng vậy, Tử Chương nói, chú bây giờ đã hoàn toàn không thể nói chuyện được rồi, chữa trị phóng xạ cũng đã tiến vào tuần thứ ba, mọi người đều ở đây chờ báo cáo tình huống của chú. Hai ngày trước Tử Chương gửi tình hình qua cho tôi, chú cả người gầy rộc đi, không thể nào tự lo liệu, mời hộ công trên căn bản cũng không làm gì, tất cả đều là anh Thanh tự mình làm, mấy ngày này anh Thanh cũng gầy đi không ít. Tử Chương nói nó cũng không dám gửi cho Tĩnh Tĩnh nhìn nữa, chả trách, tôi còn không nhìn nổi chứ nói gì là Tĩnh Tĩnh."

Hai người lại nói thêm mấy câu, Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh đã ngoắc gọi người tới đóng gói lại thức ăn rồi nên nói với Quách Tử Hoa: "Chị Hoa, vậy trước tiên như vậy đi, khi khác tôi gọi lại."

"Được, vậy trước tiên cứ như vậy đi, chăm sóc kỹ Tĩnh Tĩnh nhé, tạm biệt."

"Nhất định rồi."

Cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành đi tới chỗ Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh thấy hắn tới liền vội vàng đứng lên, thấy Hạ Phạm Hành nhíu mày nhìn phục vụ viên bỏ túi thức ăn, mở miệng nói: "Anh gọi điện xong rồi sao? Những món này cũng đã nguội rồi, em bảo họ bỏ túi mang về hâm lại để anh ăn."

Hạ Phạm Hành không vui cũng không phải là bởi vì những món ăn kia đã nguội, mà là bởi vì từ sau khi hắn rời đi thì cậu chẳng động tới mấy món đó nữa.

Những lời này, nếu vào lúc bình thường, Hạ Phạm Hành nhất định sẽ hỏi, "Có phải em khẩu vị không tốt đúng không?" "Có phải thức ăn không ngon có đúng không?" "Có phải em muốn ăn món khác đúng không?" Nhưng hôm nay hắn lại chẳng hỏi câu gì, bởi vì đây là sự trừng phạt mà hắn dành cho Quách Tĩnh Tĩnh.

Một mực chờ phục vụ gói thức ăn xong xuôi, giao cho Quách Tĩnh Tĩnh rồi Hạ Phạm Hành mới mở miệng nói hai chữ: "Đi thôi."

Một đường lại chìm trong sự trầm mặc không hồi kết, Hạ Phạm Hành đưa Quách Tĩnh Tĩnh tới phòng ở tiểu khu đối diện trường học. Vào phòng, Quách Tĩnh Tĩnh nhếch mép, không thuần thục cười lấy lòng.

"Em đi hâm thức ăn, trước tiên anh đi tắm đi, hay là... Chúng ta cùng tắm nha?" Một câu cuối cùng nói không lớn, nhưng mà Hạ Phạm Hành đứng gần, Quách Tĩnh Tĩnh biết người này nhất định có thể nghe thấy, lời còn chưa dứt mà mặt cậu đã đỏ như con tôm luộc rồi.

Hạ Phạm Hành có bệnh sạch sẽ, trời có lạnh đến mấy cũng phải tắm. Quách Tĩnh Tĩnh cũng là sau này mới phát hiện, bởi vì trong nhà cậu không có máy nước nóng, mùa đông ở nhà tắm lạnh muốn chết, cho nên đến mùa đông nếu như không bị chảy mồ hôi thì đều là một tuần tắm một lần, nhưng từ khi Hạ Phạm Hành thường xuyên tới ngôi nhà gạch đỏ, không chỉ sắm thêm cho cậu máy điều hòa còn có cả máy nước nóng nữa, cho nên Quách Tĩnh Tĩnh mới phát hiện nguyên lai người này mỗi ngày đều tắm, trung bình một ngày hai lần, hơn nữa hắn không chỉ tắm một mình mà còn nhất định phải kéo theo Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh ban đầu cũng không muốn, không thói quen này, nhưng mà Hạ Phạm Hành không đồng ý, không tắm không được, không tắm thì hắn bắt phải tắm, hai người đàn ông tắm cùng nhau dễ dàng xảy ra nhiều chuyện lắm, vạn nhất xà bông hết thì sao? Cho nên sau đó, Quách Tĩnh Tĩnh thông minh hơn, hoặc nói là bị ép, không đợi Hạ Phạm Hành nói thì cậu đã vọt vào phòng tắm trước rồi, thuận tiện khóa trái cửa luôn.

Quách Tĩnh Tĩnh lần này cũng là hạ quyết tâm lắm mới dám nói lời này, xấu hổ đương nhiên có, nhưng sau khi nói ra mới phát hiện, nếu như chỉ có một mình Hạ Phạm Hành nghe thấy thì cậu cũng chấp nhận được, thậm chí còn có chút... Mong đợi, nếu quả thật vì vậy mà có chuyện gì đó xảy ra thì chắc chắn nói rõ Hạ Phạm Hành không có tí tẹo năng lực chống đỡ nào đối với mình, nghĩ thì thấy còn rất có cảm giác thành tựu.

Nhưng mà ——

"Không cần." Giọng điệu của Hạ Phạm Hành hết sức lạnh lùng, đặt chìa khóa xe lên bàn, kéo cà vạt trên cổ ra rồi đi tới phòng mình.

"Anh hơi mệt, anh ngủ trước đây, em cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

Hạ Phạm Hành nói xong cũng đi vào phòng ngủ, không thèm quay đầu lại, đưa lưng về phía Quách Tĩnh Tĩnh, khép cửa phòng lại.

Quách Tĩnh Tĩnh cầm trong tay thức ăn đã sớm nguội lạnh, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia mà sắc mặt trắng bệch, thần giác đăm đăm.

Thật ra thì gian phòng vừa nãy đã sớm trở thành thư phòng của Hạ Phạm hành, sau khi hai người đột phá giới hạn Hạ Phạm Hành không ngủ ở phòng đó nữa. Mỗi ngày mỗi đêm, bọn họ đều sẽ ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy cậu đã dính nhiệt độ cơ thể của người kia mất rồi, bỏ không được.

Nhưng bây giờ, chỉ là một cánh cửa đơn giản thôi nhưng lại giống như có thể ngăn chặn mọi thứ giữa hai người, Quách Tĩnh Tĩnh bị từ chối một buổi tối rồi, cậu không còn dũng khí đi gõ cửa nữa.

Cậu cứ đứng im tại chỗ, hơi cúi đầu, đứng một lúc lâu, cuối cùng không nói một lời bước vào phòng bếp, đem thức ăn sắp ra mâm rồi dùng màng bọc thực phẩm gói lại, cất vào tủ lạnh.

Sau đó cậu dọn dẹp rác rưởi sạch sẽ, kéo cửa phòng ra, vào phòng, đóng cửa, khóa lại!

*

Hôm nay trời lại bắt đầu mưa, vào loại thời tiết này mọi người hay ở lại phòng ăn, các cô giáo trẻ tuổi cứ túm năm tụm ba, cùng vào cùng ra.

"Tôi nói với mấy cô nha, gần đây mới chiếu một bộ phim Hàn xem rất hay, nam chính còn cùng ngành với chúng ta cơ, đều là giáo viên, nhưng mà anh ấy là giáo sư đại học, siêu cấp đẹp trai luôn."

"Đúng vậy đúng vậy, cô Tiểu Lưu, cô cũng xem rồi à? Tôi cũng xem nữa, thật đấy, siêu cấp đẹp trai, dáng vẻ lúc đạp xe đạp cũng đẹp trai hết sảy. Tôi chợt phát hiện, nguyên lai đàn ông đạp xe đạp còn có mị lực hơn cả lái BMW, các cô có chú ý không, tay của anh ấy cũng cực kì cực kì đẹp."

"Ai, các mỹ nữ à, đừng nằm mơ nữa, sao sáng đều như gói hàng mà ra, có bản lãnh thì mấy cô bảo người ta mang chứng nhận tới xem."

Cô Ngô từ trước tới giờ vẫn luôn thẳng tính, trên dưới liếc Phó Vĩ: "Sao tôi thấy câu này hơi chua chua thế? Thầy Phó, không phải do cậu ghen tị đó chứ?"

"Tôi ghen tị cái gì chứ?"

"Ghen tị giấy chứng nhận của người ta cũng đẹp trai hơn cả cậu, có muốn nhìn không? Tôi có thật đấy!"

Phó Vĩ bị nghẹn họng, khoát khoát tay: "Phải, là tôi không đẹp trai, các vị mỹ nữ coi thường tôi, một lát nữa tôi sẽ chui vào trong góc khóc cho mấy người xem. Nhưng mà trường chúng ta cũng có cả tá thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai đó thôi, không cần phải là người Hàn đâu?"

"Anh đẹp trai? Trường học chúng ta á? Chỗ nào chỗ nào? Tôi nhìn chỗ nào cũng không thấy." Cô Ngô khoa trương nhìn đông nhìn tây.

Phó Vĩ cũng nhìn lướt qua, mới vừa đúng dịp nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đó cắm đầu ăn cơm, Phó Vĩ chỉ vào cậu mà nói: "Nhìn đi, anh đẹp trai không phải đang ở nơi đó sao? Thầy Quách ở trường ta được công nhận là soái ca đó."

"Thầy Quách đẹp trai thật, nhưng tuổi còn nhỏ quá, cùng lắm cũng chỉ có thể được coi là tiểu thịt tươi thôi, nhưng mà người bạn kia của thầy Quách, chậc châc..."

"Cô Ngô, cẩn thận nước dãi rớt ra kìa"

"Thực sắc tính dã (*), các cậu không có cái phúc hưởng đấy đâu, thật đấy, chững chạc, nội liễm, tuấn mỹ, cao lớn, mấu chốt là nhiều tiền lại ôn nhu, đối xử với thầy Quách cũng tốt nữa. Nếu ai may mắn được làm bạn gái của anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc đến chết mất"

(*) thực sắc tính dã: ăn uống và tình dục là bản tính của con người

Cô Ngô đã bắt đầu ôm cây si mặc kệ thiên hạ rồi, giáo viên bên cạnh vội vàng đẩy đẩy nàng, cười nói phải nói chuyện này cho chồng nàng mới được, gặp người ta không được mấy lần mà đã nhớ mãi không quên rồi sao?

Giọng cô Ngô không nhỏ, Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, chỉ làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Phó Vĩ cũng lười nói với mấy cô giáo, mang cơm tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh.

"Khách hiếm đây, thầy Quách, cậu cũng tới phòng ăn hả?"

" Ừ." Quách Tĩnh Tĩnh buồn buồn đáp một tiếng, không hăng hái lắm.

Phó Vĩ đã hiểu, đây là do tâm tình không tốt.

Tâm tình Quách Tĩnh Tĩnh quả thật không tốt lắm, từ ngày thoát khỏi thuyền của Đường Đại Nghiệp là đã qua bốn ngày rồi, những gì Hạ Phạm Hành đã nói với cậu cộng lại cũng không quá mười câu, buổi sáng ăn chung bữa sáng, mặt Hạ Phạm Hành luôn là kiểu không cảm xúc, tự mình xem báo, Quách Tĩnh Tĩnh cũng thử gợi chuyện với hắn rồi.

"Hôm nay trời lại lạnh rồi."

"Ừ "

"Ừm, trường chúng em phải thi cuối kỳ, Tiểu Niên mấy ngày nay nước tới chân mới nhảy, ngày ngày than phiền ba nhóc không cho xem ti vi, không cho chơi trò chơi, chỉ cho phép đọc sách làm bài tập."

"Ừ"

"Hạ Phạm Hành, anh còn đang tức giận sao?"

"Anh ăn no rồi, đi trước đây."

Nói đi là đi, đứng dậy liền rời đi luôn. Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy cơ mặt của mình mệt mỏi lắm rồi, cứ luôn phải nhe răng ra mà cười, nhưng mà cũng khó trách, ai cười giống cậu mặt cũng đau hết, không bị rút gân là tốt lắm rồi.

Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không giỏi làm mấy những thứ này, nếu như đối phương không phải là Hạ Phạm Hành thì cậu cả đời cũng không "nói nhiều" với "mặt dày" như thế.

Nhưng mà, Hạ Phạm Hành buổi trưa cũng không trở về ăn cơm, thức ăn vẫn như cũ, vẫn do bà vú làm bữa ăn dinh dưỡng, có điều trên bàn chỉ còn lại một bộ chén đũa của cậu, vô cùng thê lương.

Buổi tối Hạ Phạm Hành cũng trở về rất khuya, mỗi lần cậu chờ lâu tới mức sắp ngủ gật rồi mới nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang. Hạ Phạm Hành vào phòng, Quách Tĩnh Tĩnh chờ mà trong lòng bồn chồn lo lắng, đợi nửa ngày thì điều đợi được là tiếng đóng cửa ở cách vách.

Tại sao, đây rốt cuộc là tại sao? Loại cảm giác chiến tranh lạnh này thật sự rất khó chịu. Cậu đã nói xin lỗi, cậu biết mình sai rồi, tại sao Hạ Phạm Hành còn phải đối xử với cậu như thế chứ?

"Thầy Quách!" Mắt thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh cũng sắp vùi vào trong bát cơm rồi, Phó Vĩ vội vàng đưa tay nâng mặt cậu lên.

Giống như những giáo viên khác nói, Quách Tĩnh Tĩnh thật sự là một tiểu thịt tươi. Da trên mặt rất mịn màng, cũng không biết tại sao mà mắt lại to như trẻ con, bởi vì cậu bị nâng quai hàm lên mà miệng bị nặn ép thành hình 0, Quách Tĩnh Tĩnh như vậy thật sự rất.. đáng yêu.

Phó Vĩ nhất thời có chút ngây dại.

Quách Tĩnh Tĩnh không biết Phó Vĩ bị làm sao mà lại nhìn mặt cậu rồi ngẩn người, Quách Tĩnh Tĩnh nháy mắt mấy cái, vừa định lên tiếng đã thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng hình quen thuộc.

Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đứng lên, duỗi cổ nhìn, không có, không có một ai cả.

Phó Vĩ vào lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, giả vờ ho khan một tiếng rồi hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Sao đó thầy Quách?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, mất mát lắc đầu.

"Không có gì."

Phó Vĩ nhìn cậu thất hồn lạc phách ngồi ở đằng kia giống như một pho tượng gỗ, y suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: "Cậu... Có phải đang thất tình đúng không?

Quách Tĩnh Tĩnh chuyển động con ngươi nhìn y.

"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy cậu như vậy rất giống tôi ngày trước, " Phó Vĩ ngượng ngùng gãi đầu, "Khi tôi lên đại học có thích một em gái, tôi theo đuổi cô ấy rất lâu, cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận lời tỏ tình của tôi, nhưng mà sau đó cô ấy lại cảm thấy tôi cũng không thích hợp nên chia tay tôi. Đoạn thời gian đó là thời điểm tối tăm nhất trong cuộc đời tôi, giống như cậu như bây giờ, không thèm để ý đến ăn uống nữa, cảm giác mình mỗi ngày đều như một người vô tri vô giác. Thật ra thì loại chuyện này nói ra sẽ tốt hơn đấy. Thầy Quách, nếu như cậu tin tôi thì có thể chia sẻ với tôi một chút, tôi bảo đảm sẽ không nói ra đâu."

Quách Tĩnh Tĩnh do dự một chút, ngay khi Phó Vĩ chuẩn bị từ bỏ thì cậu mở miệng.

"Tôi... Chúng tôi không có chia tay, " Quách Tĩnh Tĩnh có chút khẩn trương liếm liếm môi, "Tôi gần đây làm sai một chuyện, chọc cho anh ấy mất hứng, anh ấy rất tức giận, tôi đã nói xin lỗi rồi nhưng anh ấy lại không chấp nhận, tôi và anh ấy... Giữa chúng tôi không phải là quan hệ người yêu thông thường."

Bởi vì đều là cùng phái, còn có con nữa, dĩ nhiên cái này Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên không dám nói ra.

"Cậu nói xin lỗi nhưng cô ấy không chấp nhận sao?" Phó Vĩ hỏi.

" Ừ." Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, "Anh ấy căn bản không thèm nói chuyện với tôi, cũng không nghe tôi giải thích, chúng tôi mỗi ngày đều chung sống dưới một mái hiên nhưng lại giống như là hai người xa lạ."

"Cậu, các cậu ở chung rồi?" Phó Vĩ rất giật mình.

" Ừ." Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bây giờ cũng coi là ở chung rồi, "Sao thế?"

"Không, chính là không nghĩ tới, thầy Quách nhìn không giống như kiểu người cởi mở như thế.." Phó Vĩ cười khan một tiếng, y vẫn cảm thấy dạng người như Quách Tĩnh Tĩnh trước khi cưới sẽ không ăn cơm trước kẻng với bất kì cô gái nào, cho nên Quách Tĩnh Tĩnh nói cậu đã cùng người nọ ở chung Phó Vĩ cảm thấy rất giật mình.

Mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ thấu, ý của Phó Vĩ cậu nghe hiểu chút, có điều mỗi lần nói tới Quách Tĩnh Tĩnh vẫn cảm thấy rất mắc cỡ. Phó Vĩ nói không sai, trong quan niệm truyền thống của Quách Tĩnh Tĩnh, nam nữ chưa kết hôn thì không nên phát sinh quan hệ, giống như ban đầu cậu cùng Triệu A Mỹ vậy, cho dù khi đó cậu thậm chí đã khẳng định bản thân sau này sẽ cùng Triệu A Mỹ trải qua cả đời, cậu đối với Triệu A Mỹ vẫn là phát hồ tình chỉ hồ lễ (**), không vượt qua dù chỉ một chút. Cậu cho rằng mình hẳn nên tôn trọng, bảo vệ phái nữ.

(**) phát hồ tình chỉ hồ lễ: cho dù có ái tình thì bên trong tình cảm ấy vẫn còn tồn tại những lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người không được vượt qua.

Nhưng mà sự xuất hiện của Hạ Phạm Hành là bất ngờ lớn nhất trong đời cậu, cậu đã từng cảm thấy chuyện đó là bị làm nhục cùng gánh nặng, nhưng bây giờ, những thứ này lại trở thành sự ngọt ngào trong trái tim cậu. Hạ Phạm Hành không phải người mà cậu nhận định, nhưng ngoài ý muốn trở thành người cậu thích nhất, để ý nhất.

Phó Vĩ nhìn hai gò má của Quách Tĩnh Tĩnh ửng đỏ, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, lẩm bẩm nói: "Thật ra thì cũng không có gì, nếu như các cậu song phương đều cảm thấy không thích hợp thì chia tay có lẽ là một lựa chọn tốt hơn, đây cũng là cho nhau một cơ hội để lựa chọn lần nữa."

Đều nói khuyên hòa không ly (***), Phó Vĩ bình thường cũng có danh hiệu là "Phụ nữ chi hữu" (****), nhưng hôm nay, đối mặt với Quách Tĩnh Tĩnh, y cũng không biết mình tại sao lại nói ra như vậy.

"Không được." Lúc Quách Tĩnh Tĩnh nói hai chữ này biểu tình rất nghiêm túc, thậm chí mơ hồ còn mang lửa giận, "Tôi sẽ không chia tay với anh ấy."

Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ không nhiều, cậu chỉ biết là, nếu quả thật cậu chia tay với Hạ Phạm Hành thì cả đời này, sợ rằng cậu cũng sẽ không gặp lại người thứ hai như thế. Cậu một chút cũng không muốn chia tay với hắn, một chút cũng không!

"Xin lỗi." Phó Vĩ ảo não gãi đầu."Tôi không có ý tứ gì khác, chẳng qua là không hy vọng nhìn cậu thống khổ, chúng ta là bạn mà, thầy Quách cậu ngàn vạn lần đừng giận tôi nha."

Nhìn Phó Vĩ cố làm ra bộ dáng như đang cười đùa, Quách Tĩnh Tĩnh mím môi: "Tôi không có giận anh, sau này anh cũng đừng nói nữa."

"Thật tốt, tôi bảo đảm sẽ không nói nữa, cậu cứ coi như tôi nói chuyện không suy nghĩ đi, vạn lần đừng để trong lòng ha. Không nghĩ tới, thầy Quách của chúng ta lại tình thâm như vậy, vị kia nếu như nghe được cậu nói như vậy khẳng định sẽ cảm động phát khóc luôn" Phó Vĩ cố làm mấy động tác phóng đại, muốn bỏ qua chuyện này đi, không riêng gì bởi vì Quách Tĩnh Tĩnh tức giận mà cũng là bởi vì trong lòng y vô tim bỗng đập rộn lên một cách vô hình.

"Đúng rồi, trước đó không phải cậu nói bởi vì cậy làm chuyện sai chọc cho cô ấy tức giận nên cô ấy mới không để ý tới cậu sao?"

"Ừ "

"Tôi nói với cậu, loại chuyện này tốt nhất dỗ dành đi, cậu chỉ cần mua chút hoa hồng trở về, chuẩn bị thêm một bữa tối dưới ánh nến, sau đó lấy ra... Đợi đã, cái này còn hơi sớm một chút, tóm lại, sau khi chuẩn bị xong thì đốt nến, để cho bầu không khí thêm phần ấm áp, chờ cô ấy trở lại thì cậu nói hết những lời trong lòng ra, nói rằng cậu yêu cô ấy, không thể không có cô ấy, vì để thể hiện thành ý mà cậu phải quỳ một chân xuống trước mặt cô ấy, thận trọng nói xin lỗi, sau đó tìm một thời điểm thích hợp kéo cô ấy vào trong ngực, hôn một cái, dỗ dành ôm ấp, tôi bảo đảm sẽ giải quyết được mọi sự hiểu lầm giữa hai người."

Quách Tĩnh Tĩnh có chút khẩn trương giật giật ngón tay, chân thành nhìn Phó Vĩ hỏi: "Anh có chắc chắn có thể không?"

"Dĩ nhiên!" Phó Vĩ cười một tiếng, "Chiêu này là chiêu kinh điển trên phim đó, ngay cả mấy cô như cô Ngô kia dù có thân kinh bách chiến đến mấy cũng phải mủi lòng thôi, bị làm cho u mê không lối thoát haha".

"Cái gì mà thân kinh bách chiến?" Quách Tĩnh Tĩnh vẻ mặt thành thật thỉnh giáo.

"À..." Phó Vĩ gãi gãi mặt, đột nhiên cảm giác được mình rất dơ, còn có cả cảm giác xấu hổ khi dạy hư trẻ con ngây thơ thuần khiết."Tóm lại cứ làm như tôi nói nhất định có thể dỗ được cô ấy."

Quách Tĩnh Tĩnh trầm mặc một hồi. Phó Vĩ thật ra thì cũng không có biểu hiện tự tin như thế, chính bản thân y cũng là một người thức thời, dù cho lý thuyết có nhiều đến mấy mà không có thực hành thì ai nói nó sẽ chính xác hoàn toàn chứ? Nhưng mà việc đời đều có ngoại lệ, Phó Vĩ cũng hiểu, vạn nhất nếu như bạn gái của Quách Tĩnh Tĩnh tương đối đặc biệt, hoàn toàn không thích kiểu này, nổi giận lên, đến lúc đó chẳng phải thành ra y hại Quách Tĩnh Tĩnh sao?

"Cái đó, thầy Quách, nếu không tôi thấy hay là..."

"Thầy Phó."

"Sao?"

"Anh có thể lặp lại một lần nữa không? Để tôi ghi chép lại một chút?"

Quách Tĩnh Tĩnh hôm nay tan làm sớm, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, học sinh thi xong rồi thì sẽ được nghỉ đông.

"Tĩnh Tĩnh, hôm nay con phải tới nhà thầy ăn cơm tối thôi, ba con nói sẽ đến đón com hơi muộn, cho nên không cần lo lắng." Quách Tiểu Niên rốt cuộc cũng được giải phóng, bài thi vừa được nộp biểu thị rõ ràng tháng ngày khổ sở của nhóc đã kết thúc, đáng ghét ghê! Đã quá nhiều ngày nhóc không có tương thân tương ái với Tĩnh Tĩnh rồi!

Nào biết, Quách Tĩnh Tĩnh không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp trả lời một câu: "Hôm nay không được."

"Tại sao!!" Quách Tiểu Niên sợ ngây người, Tĩnh Tĩnh của nhóc lại không cần nhóc nữa rồi!

Quách Tĩnh Tĩnh dừng lại bước chân vội vã, cúi đầu nhìn Quách Tiểu Niên, thần sắc tương đối nghiêm túc nói: "Tiểu Niên, thầy hôm nay có chuyện rất quan trọng phải làm."

"Còn quan trọng hơn cả con sao?" Quách Tiểu Niên mắt long lanh liếc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Lúc nhóc ở nhà chỉ cần dùng biểu tình này thì ba nhóc cái gì cũng sẽ mua cho nhóc hết.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, chần chờ một chút rồi vẫn gật đầu, nói: "So với con còn quan trọng hơn."

(***) khuyên hòa không khuyên ly: khi vợ chồng xảy ra cãi vã, người ta thường sẽ khuyên làm hòa chứ không khuyên chia tay.

(****) Phụ nữ chi hữu: có nhiều bạn thân khác giới nhưng không thể tiến tới yêu đương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK