Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Kỳ trước mặt khóc tới lê hoa đái vũ, quay đầu liếc nhìn thời gian, đã gần tám giờ, cậu muốn đi ngủ rồi, hơn nữa Trương Kỳ đã liên tục nói gần một giờ, miệng Trương Kỳ không mệt nhưng lỗ tai cậu mệt lắm.
Trương Kỳ ném khăn giấy lau nước mắt xuống dưới đất, ở trên mặt đất trồi lên một đống giấy. Mắt thấy hộp khăn giấy thứ ba đã thấy đáy, Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút vẫn là lên tiếng: "Hay cậu về đi ngủ đi?"
Tiếng khóc Trương Kỳ ngừng lại, hai mắt đỏ bừng tựa như thỏ trợn mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, đột nhiên liền từ trên ghế salon đứng lên, lên giọng lên án: "Anh! Anh rốt cuộc có phải anh em hay không? Em biết rồi, anh căn bản không xem em như em trai của mình bởi vì ở trong lòng anh, Hạ Phạm Hành người ngoài quan trọng hơn em đúng hay không?”
Quách Tĩnh Tĩnh thầm nghĩ: Hắn cũng không coi là người ngoài được, hắn là ba của con tôi.
Chờ cậu chú ý tới suy nghĩ của mình thì bản thân cũng bị dọa hết hồn, khó hiểu cảm thấy nóng nảy, cũng không kiên nhẫn phụng bồi Trương Kỳ nữa. Nghe cậu ta oán trách Quách Tĩnh Tĩnh cũng đứng dậy nói: "Cậu xin lỗi là chuyện của cậu, đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của người ta. Tôi cũng không phải là Hạ Phạm Hành, không thể thay anh ta tha thứ cho cậu đâu. Tôi muốn ngủ, cậu về sớm một chút đi, đừng để cho ông nội bà nội lo lắng."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong cũng trở về phòng. Trương Kỳ tức giận mặt tối sầm. Cậu ta hôm nay bày tỏ bị cự tuyệt đã cảm thấy vô cùng nhục nhã, bây giờ chỉ là than phiền với Quách Tĩnh Tĩnh mấy câu mà đối phương lại không kiên nhẫn như vậy, một bộ nhắm mắt làm ngơ.
Trương Kỳ hướng về phía bóng lưng Quách Tĩnh Tĩnh kêu: "Anh căn bản không phải anh tôi, anh một chút cũng không quan tâm tôi! Bà nội nói để cho anh chiếu cố tôi nhưng anh cứ như vậy quăng tôi ở lại hiệu ăn! Quả nhiên không phải bà nội ruột chính là không giống nhau, anh không nghe lời bà, không để ý chút nào tới bà cả!"
Trương Kỳ lời này coi như là hoàn toàn chọc giận Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh đời này trừ ba ra, người cậu quan tâm nhất chính là Trương Thị, lúc này cậu tức giận xoay người gầm nhẹ với Trương Kỳ: "Cậu nói gì!"
Trương Kỳ bị cậu đột nhiên thay đổi thái độ dọa cho sợ hết hồn. Cậu ta vẫn luôn cho rằng người anh họ không có cùng huyết thống này là một con thỏ yếu đuối, không nghĩ tới còn có một mặt như vậy. Trương Kỳ theo bản năng lui về sau một bước, rụt cổ lại.
Đúng lúc Trương Quốc Phú cầm đèn pin từ bên ngoài đi vào, thấy thế liền hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế? Từ xa đã nghe thấy tiếng hai đứa gây gổ. Tĩnh Tĩnh, con hung hăng như vậy làm gì? Nhìn xem con dọa em con như nào rồi."
Trương Kỳ thấy Trương Quốc Phú tới tựa như nhìn thấy chỗ dựa vững chắc, nhào vào trong ngực Trương Quốc Phú, ôm cổ ông nội thảm hề hề kêu một tiếng.
Trương Quốc Phú so với Trương Kỳ thấp hơn nửa cái đầu, bị nhào tới suýt nữa ngã về sau nhưng mà những thứ này cũng không quan trọng. Đã nhiều năm như vậy không có cháu trai lớn lên bên cạnh mình, lão cũng chưa từng lĩnh hội qua loại cảm giác được cháu trai ở trong ngực nũng nịu. Trương Quốc Phú ôm Trương Kỳ, một bên vỗ lưng một bên đau lòng dụ dỗ nói: "Sao thế con? Làm sao lại khóc thành như vậy? Buổi sáng ra cửa không phải còn rất tốt sao? Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Con khi dễ em trai mình?”
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, Trương Thanh từ trong cửa đi ra, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh nói với Trương Quốc Phú: "Ba, A Tĩnh không có khi dễ Kỳ Kỳ."
Trương Quốc Phú thấy Trương Kỳ trong ngực càng khóc lớn tiếng hơn,làm sao sẽ tin. Lão hung dữ khiển trách: "Không khi dễ? Không khi dễ thì có thể khiến nó khóc như vậy sao? A Thanh, Tĩnh Tĩnh là con trai cậu không sai nhưng Kỳ Kỳ cũng là cháu cậu đấy. Tuy nói không phải máu mủ ruột rà nhưng mẹ cậu những năm này đối đãi với cậu như nào trong lòng cậu chắc hiểu rõ chứ? Còn không phải là thấy Tĩnh Tĩnh cùng Kỳ Kỳ tuổi tác không sai biệt lắm, anh chiếu cố em trai cũng là phải, thế nào lại thành ức hiếp bắt nạt người ta?"
"Ông nội, con không khi dễ cậu ta." Quách Tĩnh Tĩnh đứng trước mặt Trương Thanh, thanh âm phá lệ kiên định."Là chính cậu ta có hiểu lầm với Hạ Phạm Hành, ông không tin thì con gọi điện cho Hạ Phạm Hành."
Quách Tĩnh Tĩnh chịu không nổi người khác nói Trương Thanh, lúc này liền lấyđiện thoại di động ra, thật sự muốn gọi điện cho Hạ Phạm.
Trương Kỳ nào dám để cho cậu gọi, cậu ta không đem chuyện mình bày tỏ thất bại nói cho Quách Tĩnh Tĩnh mà nói Hạ Phạm Hành ở nơi công cộng làm cho cậu ta mất mặt thôi. Quách Tĩnh Tĩnh mà gọi, vạn nhất Hạ Phạm Hành nói ra chuyện kia, bị ông nội cậu ta biết, ông nội vạn nhất lại nói cho ba thì cậu ta nhất định sẽ chết rất thảm.
Vì vậy vội vàng từ trong ngực Trương Quốc Phú rút lui: "Ông nội, anh không khi dễ con. Là con trong lòng khó chịu, cùng anh ồn ào đôi câu, con tranh cãi vô lý. Ông nội, ông đừng nói anh con như vậy nếu không trong lòng con khẳng định sẽ áy náy chết mất."
Nói xong xoay người đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh nói: " Anh, thật xin lỗi, là em không tốt, em không nên vô duyên vô cớ nổi giận với anh. Anh đừng giận em có được không?"
Trương Kỳ đã nói như vậy ngay trước mặt Trương Quốc Phú, Quách Tĩnh Tĩnh tự nhiên cũng sẽ không so đo với cậu ta, xụ mặt nói: "Sau này đừng nói những lời tổn thương người khác.”
Trương Kỳ vội vàng gật đầu: "Dạ dạ, em biết rồi, em chắc chắn sẽ không thế nữa."
Chuyện qua rồi, Trương Thanh mới hỏi Trương Quốc Phú: "Ba, sao trễ vậy rồi ba còn tới?”
"À, ba tới đón Kỳ Kỳ." Trương Quốc Phú biết mình mới vừa hiểu lầm Trương Thanh, cười với y đặc biệt cởi mở, "Trời tối như vậy lại còn lạnh nữa, Kỳ Kỳ mặc ít, ba mang cho thằng bé một cái áo bành tô, đón nó trở về, đỡ mất công các con."
Trương Quốc Phú nâng áo bành tô trên tay lên, kiểu dáng như cái áo quân đội màu xanh sẫm người Đông Bắc mặc trước kia, rất quê mùa nhưng mặc vào thì lại ấm áp, bên trong nhét bông vải rất dày, có thể trải thành một cái chăn nhỏ.
Có điều loại quần áo này Trương Kỳ nguyện ý mặc mới là lạ, chắc hẳn cậu ta thà chết rét chứ còn lâu mới mặc cái áo này.
Cậu ta cũng biết những lời này không thể nói thẳng ra, lập tức nói: "Ông nội, con tối nay không trở về. Con ngủ ở nhà chú, con và anh còn chưa trò chuyện xong nữa."
Trương Quốc Phú cố ý chạy xa như vậy tới đây đón cháu trai, nghe lời này trong lòng tự nhiên có chút mất mát. Trương Kỳ trở lại hai ngày, thời gian ở bên hai vợ chồng già lão còn không bằng một nửa thời gian ở cùng Quách Tĩnh Tĩnh. Lão làm sao sẽ chịu, nghĩ một chút liền nói: "Nhà chú con có hai cái giường, con ở chỗ này không có chỗ ngủ đâu? Hay là cùng ông nội trở về đi thôi, sau này không thiếu thời gian để hai anh em trò chuyện đâu con.”
"Làm sao lại không có chỗ ngủ? Con cùng anh ngủ trên một cái giường là được rồi, ông nội cùng bà nội lớn tuổi nên có rất nhiều lời con nói với hai người hai người cũng nghe không hiểu. Con thật vất vả trở về nước một chuyến, dĩ nhiên có rất nhiều lời muốn hỏi anh con. Ông nội, ông về đi, trên đường cẩn thận một chút."
Trương Quốc Phú còn muốn nói thêm gì Trương Kỳ đã kéo Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: " Anh, em tối nay ngủ cùng anh nha. Em muốn tắm, anh tìm quần áo của anh cho em..."
Trương Quốc Phú đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cháu trai, ánh mắt ảm đạm tràn đầy mất mát.
Trương Thanh đi tới trước mặt lão nói: "Ba, con đưa ba trở về."
Trương Quốc Phú lấy lại tinh thần, cười khan khoát khoát tay: "Không cần không cần, lạnh lắm, đi đi về về lại bị lạnh giờ.”
Trương Thanh cười nói: "Không sao, con mặc áo dày, ba mặc áo khoác lên rồi con đưa ba về. Cũng lâu rồi con không trò chuyện với ba.”
Trương Thanh nói như vậy Trương Quốc Phú cũng không tiếp tục cự tuyệt. Trương Thanh cầm lấy áo choàng dài giúp Trương Quốc Phú mặc vào, lại đi vào trong phòng nói một tiếng với Quách Tĩnh Tĩnh rồi đi theo Trương Quốc Phú đi ra cửa.
Mùa đông ban đêm không giống mùa hè khắp nơi đều là tiếng côn trùng kêu vang ồn ào, bốn phía đều là một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ thỉnh thoảng có một trận gió lạnh thổi qua ngọn cây vang lên tiếng xào xạc.
"Ba, ba nhìn hôm nay trăng trên trời vừa sáng lại vừa tròn, ngày mai nhất định thời tiết sẽ rất tốt." Trương Thanh ngẩng đầu nhìn trời một chút, cười nói với Trương Quốc Phú.
"Thời tiết này chắc tầm vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi, trăng sáng cũng vô dụng, phải có sao cơ. Sao nhiều thì ngày mai trời sẽ quang, trên trời không có mây đen như vậy ngày hôm sau sẽ là một ngày đẹp trời.”
Trương Quốc Phú kiên nhẫn giải thích cho Trương Thanh, Trương Thanh cười một tiếng, ngượng ngùng nói: " Dạ, con lại quên mất, trước kia ba dạy con rồi."
Trương Quốc Phú cũng cười theo: "Ha ha, đúng vậy, nhưng con lại hết lần này tới lần khác không nhớ được."
Dừng một chút, Trương Quốc Phú có chút chần chờ mở miệng hỏi: "A Thanh, Kỳ Kỳ có ở trước mặt Tĩnh Tĩnh nói ba với mẹ con cái gì không?"
"Ba, ba làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Cũng không có gì. Ba chỉ là cảm thấy đứa nhỏ này có hơi lạnh nhạt với chúng ta. Nó về hai ngày mà cũng không tán gẫu với chúng ta chút nào. Mẹ con con cũng biết, ngoài miệng không nói nhưng lại nghĩ ngợi trong lòng. Cháu trai lớn như thế ở bên cạnh mình làm sao có thể không có cảm xúc gì, nhưng Kỳ Kỳ không thích ở nhà ngồi không, trời vừa sáng liền chạy mất tăm, trời tối cũng không thấy trở về."
Trương Thanh nhẹ giọng nói: "Ba, ba đừng nghĩ nhiều. Nếu thằng bé lạnh nhạt với hai người thì tại sao khi ủy khuất lại tìm ông nội? Hơn nữa đứa trẻ ở tuổi này cũng ham chơi, ba nếu muốn để nó ở nhà thành thật đợi nó căn bản không ở được. Hơn nữa bọn trẻ bây giờ cũng chú trọng không gian riêng tư, như con với A Tĩnh đấy. Có lúc con muốn cùng thằng bé nói chuyện một hồi nó cũng không để ý, nói gì mà khoảng cách thế hệ, đây cũng không phải là do đứa nhỏ không hiếu thuận, chủ yếu là bọn trẻ lớn quá nhanh, chúng ta nếu muốn đuổi theo cũng quả thực rất khó khăn."
"Con lớn hơn ai mà ở trước mặt ba con nói những lời này chứ."
"Con không lớn nhưng cũng không nhỏ. Hai ngày trước con soi gương cũng phát hiện trên đầu có tóc bạc rồi. "
"Phải không? Vậy con đừng lấy tay nhổ ra. Tóc bạc ấy, nhổ một sợi thì sẽ mọc lên hai sợi."
"Thật ạ? Vậy con không nhổ, con nghe ba."