Ông Tần vốn dĩ không muốn đi, nói mình ngày mai phải trực, nhưng mà Quách Dực vừa mở miệng, ông Tần lập tức đáp ứng. Có thể nhìn ra được ông đã nhận ra thân phận của Quách Dực. Ông Tần lúc còn trẻ cũng từng tham gia vào quân đội, chỉ tiếc là giải ngũ sớm, nhưng sự nhiệt huyết đối với thủ trưởng vẫn chưa từng nguội đi.
Người có cảm giác tiếc nuối duy nhất chính là Quách Tiểu Niên. Ngày mai Phương Hoài Minh còn có buổi hội nghị phải tham gia, đã hẹn xong với bên hợp tác nên dĩ nhiên không thể lỡ hẹn, Quách Tử Hoa lần này bị ảnh hưởng không lớn, nhưng chấn chỉnh lại lần nữa là việc tất yếu.
Sau khi Quách Tử Hoa lên đài, thủ đoạn thiết huyết, sấm rền gió cuốn nên cũng đắc tội không ít người, mặc dù người ủng hộ cũng không ít nhưng phần lớn đều là người trẻ tuổi vội vàng. Người kiểu này trong lòng chính nghĩa hừng hực, tràn đầy tâm huyết, từng người từng người đều có suy nghĩ “có chí ắt làm nên”. Quách Tử Hoa cố ý thay máu thế hệ trước, có cô ủng hộ, những người trẻ tuổi lòng có thừa nhưng sức không đủ tất nhiên sẽ không ngại xông về phía trước.
Nói cho cùng thì con người đều vì lợi ích của bản thân mà làm, lúc tiền đồ và chính nghĩa không đối lập nhau, ai lại không muốn tranh thủ một thứ chứ?
Lúc sắp đi, Trương Thanh cùng Quách Dực vội tới tiễn ba người nhà họ. Quách Tiểu Niên không muốn rời khỏi em trai nhỏ, bĩu môi ở trong xe không để ý tới người, đang giận dỗi ba mẹ. Phương Hoài Minh quay cửa kính xe xuống.
“Chú, anh Thanh, vậy chúng cháu đi trước.” Cách xưng hô lộn xộn này đều là học theo Quách Tử Hoa mà ra, có điều bản thân Trương Thanh tuổi tác cũng không lớn, trông mặt mũi cũng trẻ trung, nếu bảo mở miệng kêu chú cũng có phần không thuận mồm.
Trương Thanh cười khoát khoát tay: “Lái xe cẩn thận nhé.”
“Được.”
Quách Dực gọi một tiếng: “Tử Hoa.”
Quách Tử Hoa vươn qua người Phương Hoài Minh thò đầu tới: “Sao thế chú?”
Quách Dực nghiêm mặt nói: “Không được vội vàng, nhớ ba cháu giáo dục cháu từ nhỏ như nào không?”
Sắc mặt Quách Tử Hoa trở nên cứng đờ, ngẩn người một lát sau đó mới trầm giọng nói một câu: “Nóng vội thì chuyện không thành ạ.”
Quách Dực gật đầu: “Cháu nhớ là được.”
Quách Tử Hoa cúi đầu, hồi lâu mới trả lời: “Cháu biết ý của chú nhưng chú ạ, cháu có trách nhiệm bản thân bắt buộc phải gánh.”
Thấy vẻ mặt Quách Tử Hoa đầy vẻ kiên quyết, Quách Dực biết tính tình của cô, có nói nhiều cũng vô ích, ông nhíu mày nói một câu: “Đã như vậy, có chuyện thì gọi điện cho chú. Chuyện của cháu chú dĩ nhiên sẽ không mặc kệ.”
Quách Tử Hoa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu cười với Quách Dực một tiếng: ” Được ạ, vậy chúng cháu đi nhé.”
Phương Hoài Minh lái xe ra cửa điện tử, xe dọc theo đường đi lên đại lộ. Quách Tử Hoa hít hít nước mũi, Phương Hoài Minh rút tờ giấy ra đưa cho cô, Quách Tử Hoa nhận lấy, lau đi nước mắt.
“Ép đừng ép buộc bản thân mình quá, Quách gia không phải chỉ cần một mình em mà đã có thể chống đỡ được.”
Quách Tử Hoa lắc đầu: “Anh không hiểu, lần này chú rất quyết tâm. Chú hai và chú ba bị bắt, chú ba còn ổn, nhưng đời này chú hai… Chắc không thể ra ngoài được nữa. Ba em là chủ gia đình, mặc dù đã điều tra rõ chuyện của chú hai không liên quan tới ông ấy, nhưng mà chú hai đã làm ra chuyện như thế, chú lại… Cho nên chuyện lần này đối với ba em có sự đả kích rất lớn. Hoàn cảnh của ba như thế, cho dù ông ấy còn có sức đông sơn tái khởi nhưng cũng không có cơ hội đó nữa rồi. Em là con gái của ba, em có trách nhiệm chống đỡ cái nhà này.”
“Chưa chắc chú đã mặc kệ đâu. Không phải vừa rồi ông ấy nói sẽ giúp em sao?” Phương Hoài Minh ôn nhu an ủi Quách Tử Hoa, cho dù nói ra lời này trong lòng y cũng có chút trống rỗng.
“Chú còn nguyện ý giúp em là bởi vì chú trọng nghĩa tình, nhưng chú sẽ không nhúng tay vào bất kì chuyện gì của Quách gia nữa. Lý do chú từ chức không riêng gì bởi vì chú ấy muốn ở bên anh Thanh nhiều hơn mà còn là cảnh cáo Quách gia, từ nay về sau ai cũng đừng mong lại gần chú nữa. Thế giới này chính là như vậy, lúc chú còn tại vị thì tất cả mọi người ở xung quanh cũng được hưởng sái, nói trắng ra là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, nhưng một khi chú không còn được như trước thì tình cảm cái gì đều không có, chưa tới mười năm, không, năm năm thôi, Quách gia sẽ thối lui hoàn toàn ra khỏi võ đài chính trị.”
“Lui thì đã có sao?” Phương Hoài Minh trầm giọng nói, “Không có ai quy định nhà nào đứng đầu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (*) là định lý từ xưa tới nay không bao giờ thay đổi, nếu như lúc còn trẻ chú hai có thể sống một cuộc sống bình thường thì cũng sẽ không đi tới mức ngày hôm nay.”
(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: chỉ Nhân sự thịnh suy nối nhau, biến đổi thất thường, có đôi khi sẽ chuyển biến theo hướng phản diện, khó có thể đoán trước.
Quách Tử Hoa ngẩn người, quay đầu nhìn Phương Hoài Minh. Phương Hoài Minh rất ít khi dùng thái độ nghiêm túc như thế để nói chuyện với cô, cô có thể cảm giác được Phương Hoài Minh đang không vui.
“Tử Hoa, em đang tự ép mình vào ngõ cụt. Có đôi lời anh nói em sẽ không thích nghe, nhưng với em thì cách làm của chú Tư khiến Quách gia sa sút, thậm chí còn có chút bỏ đá xuống giếng.”
“Em…”
Quách Tử Hoa có chút tức giận. Cô không có ý đó, há miệng muốn phản bác Phương Hoài Minh nhưng y đã cắt lời trước.
“Trước hết em nghe anh nói hết đi. Anh cảm thấy đây là sự nhân từ cuối cùng mà chú dành cho Quách gia. Lúc phần thịt hỏng bị đào đi, đau đớn là tất nhiên, nhưng nếu như không đào thì một ngày nào đó sẽ thối rữa hết toàn thân. Gốc rễ của Quách gia đã thối rữa cả rồi, chỉ có cắt bỏ phần rễ thối rữa ấy mới có thể có lại sinh mệnh mới. Đạo lý tìm đường sống trong cõi chết chắc anh không cần phải dạy em, chú hoàn thành nửa phần trước, nửa phần sau phải dựa vào bản thân em thôi.”
Nghe đến chỗ này, tâm tình vốn kích động của Quách Tử Hoa đã ổn định lại. Phương Hoài Minh nhìn cô, biết cô đã nghe hiểu, trong lòng cũng dịu rồi, có điều y biết, Quách Tử Hoa từ trước đến giờ thông minh sẽ có lúc hồ đồ là bởi vì biến cố này đã đả kích cô quá lớn.
Y dừng lại một chút, sau khi cho Quách Tử Hoa thời gian sắp xếp đầu mối, thái độ của Phương Hoài Minh cũng dịu đi, y tiếp tục nói: “Nhưng muốn có sinh mệnh mới là hành động gấp gáp thì chỉ có nước chết yểu. Chú thương em nên mới có thể lên tiếng nhắc nhở, thậm chí còn vì em mà để lại đường lui. Tử Hoa, em nhất định phải phụ lòng tốt của chú út sao?”
Quách Tử Hoa là phái hành động, cô biết câu sau cùng kia bản thân đã nói có thể đã tổn thương Quách Dực, cô vừa lấy điện thoại di động ra vừa nói: “Em gọi điện cho chú.”
氺
Trương Thanh thấy Quách Dực vừa nãy mặt mày ủ dột, vào lúc này nhận một cú điện thoại xong chân mày đã giãn ra. Trương Thanh không nhịn được tò mò mà hỏi: “Sao đó? Ai gọi điện thoại cho anh đó?”
Quách Dực thu điện thoại di động, quay đầu cười với Trương Thanh một tiếng: “Tử Hoa gọi tới, xem ra đã nghĩ thông suốt rồi. Con bé quả thật đã tìm được một người chồng rất tốt.”
“Hoài Minh? Tốt cực, tính cách ấm áp, có lúc tính tình của Tử Hoa quá quật cường, có chút mạnh mẽ, mỗi lần đều là Hoài Minh nhường nhịn cô, có điều Tử Hoa cũng rất trân trọng Hoài Minh. Hoài Minh nói gì con bé cũng nghe, đây cũng là duyên phận giữa hai người họ.”
Trương Thanh hiếm thấy thẳng thắn đánh giá một người như vậy, tận xương tận tủy y vẫn là Mộc Thanh của năm đó, chỉ là rất lâu rồi không quá nguyện ý biểu lộ ra ở trước mặt người khác mà thôi, cho nên Quách Dực là ngoại lệ.
Trương Thanh mở cửa vào phòng ngủ khách sạn, Quách Dực đi theo phía sau y vào theo. Trương Thanh có chút kỳ quái, xoay người vừa định đuổi ông về phòng ngủ, Quách Dực duỗi cánh tay dài, ôm y vào trong ngực.
“Quách… Quách Dực, anh làm gì đó…”
Trương Thanh muốn đẩy Quách Dực ra. Quách Dực ôm không buông tay, có điều ông chỉ ôm chứ không làm bất cứ gì khác. Trương Thanh cảm thấy bản thân cũng không còn khẩn trương như trước kia, chỉ là vừa rồi hơi sợ một chút, dần dần cũng không vùng vẫy nữa, mở lòng bàn tay vỗ lưng Quách Dực.
“Làm gì đó? Không phải là đang khóc đó chứ?’
“Khụ khụ.”
Quách Dực ho khan một tiếng, Trương Thanh vừa nghe thấy giọng điệu không đúng lắm, há mồm thật to: Không thể nào? Thật sự đang khóc sao?
“Quách, Quách Dực, anh sao thế? Không có sao chứ?” Trương Thanh nhíu mày, trong mắt mang theo sự cuống cuồng, y đẩy vai ông muốn nhìn mặt một chút.
“A Thanh, ” Quách Dực siết chặt cánh tay, cằm gối ở trên vai y, thấp giọng nói, “A Thanh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Quách Dực không nói gì khác mà chỉ lặp đi lặp lại ba chữ ấy, nói càng về sau, thanh âm bắt đầu mang nghẹn ngào. Hai vành mắt Trương Thanh đỏ ửng, y ôm lấy ông, hai tay siết chặt tới nỗi khiến quần áo của ông tạo thành nếp nhăn.
“Không sao, đều đã qua rồi. A Dực, đừng suy nghĩ gì nữa, đều đã qua rồi, không sao, đừng khóc…” y nói mà hai mắt đỏ hoe, bên tai là tiếng nghẹn ngào trầm thấp mà Quách Dực đang gắng kìm nén.
Hai người cứ như vậy tựa sát lẫn nhau, đứng lâu tới mức chân hai người tê dại cũng không ai mở miệng nói gì, hoặc là nói căn bản không thèm để ý.
氺
Lúc nằm ở trên giường, tâm trạng của hai người cũng đã ổn định lại. Hai tay họ giao nhau, mười ngón tay đan chặt.
Quách Dực nói cho Trương Thanh nghe những chuyện đã xảy ra trong hai tháng qua từng chút từng chút một. Trương Thanh hầu như sẽ không chen miệng cắt đứt, chỉ lẳng lặng nghe ông nói, mà đối với đoạn y ngồi tù, Quách Dực chỉ nói qua loa một câu, ông không muốn để cho Trương Thanh bị đào lại vết thương cũ.
“Không nghĩ tới Mộc Vĩ sẽ biến thành một người như vậy.”
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Trương Thanh không có nhắc tới nửa chữ Quách Bình, chỉ hỏi một chút về Mộc Vĩ.
“Ừ, quả thật Mộc Vĩ thay đổi lớn nhất.”
“Thật ra thì em cũng không hận anh ta như vậy.” Trương Thanh nói có chút do dự, có lẽ ngay cả chính y cũng không xác định được, “Em nói là có thể, nếu như không phải do anh ta thì em và anh chắc cũng không có cơ hội gặp nhau.”
Quách Dực mím môi không lên tiếng. Mặc dù Trương Thanh nói đúng sự thật nhưng ông không có nhân từ như Trương Thanh, một điểm này từ việc ông không nói chuyện Trương Thanh cho Mộc Vĩ còn sống là biết. Ông không nói là muốn Mộc Vĩ sống trong sự cắn rứt lương tâm cả đời, ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên. Mà Quách Bình, lần cuối cùng Quách Dực thấy ông ta là nửa tháng trước, Quách Bình bị tạm ngừng hết thảy chức vụ, bị bắt đi cách ly.
Ông cùng Quách Bình nói với nhau một câu, đây là một câu mà không thể nói với bất kỳ người nào. Quách Dực chỉ dùng âm lượng đủ cho hai người nghe nói xong, Quách Bình tại chỗ hoảng sợ mà sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Quách Dực vừa hận vừa yêu, chẳng qua là phần yêu này không giống như tình cảm anh em bình thường, càng về sau, cả khuôn mặt Quách Bình đều trở nên vặn vẹo.
Những lời này Quách Dực phải đem cùng vào trong quan tài, không thể nói cho bất kỳ người nào khác, nhất là Trương Thanh và Quách Lương. Trương Thanh còn tốt, chủ yếu vẫn là Quách Lương, nếu như Quách Lương biết có lẽ sẽ phát điên mất.
Luật pháp trừng trị đều là đúng người đúng tội, mà những lời này chính là sự trừng phạt đối với Quách Bình.
Cảm giác luồng sáng trên mặt bị che mất, Quách Dực mở mắt ra, gương mặt Trương Thanh gần trong gang tấc.
“Anh đang suy nghĩ gì thế?” Trương Thanh hỏi ông.
Quách Dực chuyển động con ngươi thâm thúy, thấp giọng nói: “Bây giờ anh muốn hôn em.”
Trương Thanh không có lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, cũng không có lập tức né tránh, y nhìn Quách Dực, bỗng nhiên cười sáng rỡ: Em cũng thế.”