Quách An rúc ở trên ghế sa lon, mặt vùi vào trên ghế, cả người phát run.
Quách Bình đối mặt với Quách Dực, tầm mắt của hai người chạm nhau, tia lửa bắn ra bốn phía. Cuối cùng vẫn là Quách Bình thua trận, ông ta có âm ngoan đến mấy đi nữa cũng kém hơn mùi máu tanh trên người Quách Dực. Quách Dực thật sự đi ra từ mưa bom bão đạn, là đứng trên thi thể của kẻ địch mà có được vị trí ngày hôm nay.
Quách Bình quả thật đã uống không ít. Ông ta lảo đảo đi qua một bên ngồi xuống ghế sa lon đơn, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.
“Mày tìm được Mộc Vĩ rồi? Hắn còn chưa chết sao?” Quách Bình bình tĩnh hỏi.
Quách Dực kéo qua cái ghế trước bàn đọc sách rồi ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Vụ hỏa hoạn kia của nhà họ là do anh phóng?”
“Không sai!” Quách Bình nghiêng đầu nhìn Quách Dực, “Mày không vui sao? Mày hẳn nên vui mừng mới đúng chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định, Quách Bình cười phóng khoáng, ông ta là thật sự vui vẻ nên mới cười. Quách Lương quay lưng qua, nhưng lại không dám nhìn.
“Tao cũng biết mày sẽ rất vui. Quách Dực, mày có biết không? Ba nói hai chúng ta giống ông lúc còn trẻ nhất, chúng ta là cùng một loại người, chúng ta sẽ trở thành hy vọng thế hệ này của Quách gia!”
“Thứ tôi muốn nghe không phải là mấy chuyện này. Tôi và anh mãi mãi sẽ không là cùng một loại người. Tôi hận Mộc Vĩ bởi vì hắn đã hại Mộc Thanh, anh muốn giết hắn là bởi vì anh muốn giấu giếm tội lỗi của mình.”
“Có cái gì không giống?” Quách Bình không đồng ý với quan điểm này, “Mày vì tên tiện nhân kia, tao vì mày, có cái gì không giống chứ?”
Quách Dực híp mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo.
Chuyện này anh sẽ không bao giờ hiểu, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và tôi. Đừng để cho tôi nghe thấy anh chửi mắng em ấy lần nữa, nói chuyện chính đi, đối với anh tôi đã không còn kiên nhẫn rồi.”
“A…” Quách Bình cười thật lạnh lùng, “Mày hẳn đã biết hết rồi chứ? Tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, mày hỏi toàn bộ là ra. Mộc Vĩ đánh người là do tao sắp xếp, chính là vì muốn đưa Mộc Thanh đưa vào ngục giam. Tao biết mày sẽ tìm hắn, trời nam biển bắc tìm hắn. Tao đã nghĩ rất lâu, thật đấy, cực kỳ lâu, rốt cuộc tao cũng nghĩ tới một nơi, đó là ngục giam! Mày mãi mãi cũng sẽ không nghĩ tới chuyện Mộc Thanh bị tao nhốt vào ngục giam! Mà sự thật chứng minh tao đã thành công.”
Biểu tình của Quách Bình hiện rõ vẻ si cuồng không nói thành lời. Đến nay ông ta cũng bởi vì chuyện này mà tự hào. Năm đó Mộc Thanh vào ngục giam, ông ta lập tức ép nhà Mộc Vĩ rời đi để Quách Dực cho rằng Mộc Thanh theo chân cả nhà bọn họ cùng đi, mọi chuyện đều hợp tình hợp lý.
Nhưng mà Quách Dực chưa từ bỏ ý định. Ông như không muốn sống mà đi tìm Mộc Thanh, rất nhanh đã tìm được quê quán địa chỉ của Mộc Thanh, muốn đi tìm người. Quách lão gia giận lắm, lão cũng không muốn Quách Dực tìm được Mộc Thanh nên đã nhốt ông lại. Quách Bình nhân cơ hội nói cho lão gia, chuyện quê quán Mộc Thanh ông ta sẽ giải quyết. Quách Bình nói một không làm hai không ngừng nghỉ sai người thả một cây đuốc, không nghĩ tới Mộc Vĩ mạng lớn nên không chết. Mộc Vĩ hoài nghi là Quách Bình làm cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì tin tức này chính là do Quách Bình thả ra ngoài, Mộc Vĩ cũng rất phối hợp, sau khi biết được chuyện này đã mang cha mẹ già chạy trốn tận chân trời.
Lần này thì hay rồi, cho dù Quách Dực có đi tìm quê quán của Mộc Thanh cũng sẽ không tìm được bất kỳ đầu mối nào.
Mà Mộc Thanh đã vào ngục giam rồi nhưng Quách Bình cũng không định bỏ qua cho y. Thật ra thì Quách Bình cũng không cần phải làm gì, chỉ thả ra một tin tức Mộc Thanh là một tên đồng tính luyến ái, y thích đàn ông.
Ở trong ngục giam toàn là giống đực xuất hiện một tên tù nhân thích đàn ông, cho dù là thời đại cổ hủ khi ấy vẫn có người đánh chủ ý lên người Mộc Thanh.
Vết thương trên đùi Mộc Thanh đã tới như vậy đấy.
Lúc tắm rửa có mấy tên tù nhân đánh chủ ý lên người Mộc Thanh. Mộc Thanh bị bọn họ đè ở bên cạnh ao nước, bọn họ muốn cường bạo y. Mộc Thanh giãy giụa nhưng không thoát ra được, thấy bên cạnh ao có một khối gạch sứ vỡ, chỗ vỡ nhô lên một góc. Mộc Thanh vì gảy gảy gạch sứ mà bị gãy móng tay, đầu ngón tay máu thịt lẫn lộn, cuối cùng cũng gảy được khối gạch sứ đó tới.
Mộc Thanh khua khua gạch sứ trong tay, những người đó cười ha ha coi thường, khiêu khích chỉ vào hạ thân của mình bảo Mộc Thanh cắt vào chỗ này. Chỉ là một khối gạch sứ vỡ mà thôi, có thể làm được cái gì đây?
Cuối cùng, Mộc Thanh không công kích bọn họ. Y dùng khối gạch sứ kia rạch một vết cực kì dữ tợn lên chân mình, máu đỏ tươi chảy đầy đất, theo miếng gạch sứ mà Mộc Thanh ném khỏi tay rơi vào trong ao tắm, bỗng chốc nhuốm đó cả một ao nước.
Trên mặt Mộc Thanh đều là mồ hôi lạnh, sắc môi trắng bệch, sắc mặt tái xanh, dáng vẻ như sắp chết. Y nói với bọn họ: Tới đi, không phải muốn chịch tôi sao? Tôi cho các người chịch.
Lúc ấy Mộc Thanh thật sự rất muốn chết, nụ cười trên mặt y bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, quỷ dị giống như kẻ điên, có người tức giận mắng y là tên điên, là bệnh thần kinh, Mộc Thanh cười càng đắc ý hơn.
Vết thương lần này rất nghiêm trọng, người ở ngục giam biết Mộc Thanh đắc tội cấp trên xử lý nên lúc xử lí vết thương cũng không để ý, cũng may bác sĩ già trị liệu cho Mộc Thanh y thuật cũng thường nhưng làm người lại không tệ, sau đó vết thương của Mộc Thanh bị nhiễm trùng chuyển biến xấu, bác sĩ già vì y mà xảy ra mâu thuẫn với cai ngục, kinh động tới Quách gia.
Quách Bình căn bản không quản tới sống chết của Mộc Thanh, chuyện này nghe cũng giống như không nghe thấy, trùng hợp Quách Dực bên kia xảy ra chuyện. Quách Dực sớm trước đó đã tự mình làm giải phẫu triệt sản, ngay cả Quách lão gia cũng không nghĩ tới điều ấy. Quách lão gia bị chọc tức, đánh Quách Dực một trận đòn độc, đánh đến lúc ông chỉ còn dư lại hơi tàn.
Sau đó bác sĩ già kia chắc là cũng bị ép, nói ra một tin tức khiến cho Quách Bình phải khiếp sợ: Mộc Thanh đã mang thai, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì hai cha con đều sẽ mất mạng.
Quách Bình căn bản không dám tin tưởng chuyện này. Mộc Thanh là một người đàn ông, chuyện này ai cũng rõ. Một người đàn ông mang thai, chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ?
Quách Bình không nói cho người nhà biết chuyện này, len lén mang Mộc Thanh từ ngục giam ra ngoài, sắp xếp cho y vào một phòng bệnh phong bế, toàn bộ hành trình được giữ bí mật. Người được sắp xếp làm kiểm tra cho Mộc Thanh, kết quả chứng minh, y đúng là đang mang thai.
Quách Bình cũng không biết lúc đó bản thân có tâm trạng gì nữa., Quách Dực còn đang nửa chết nửa sống mà người đàn ông này lại mang thai. Quách Bình cảm thấy Mộc Thanh nhất định chính là một yêu ma, trộm mất tim, đoạt mất hồn của em trai ông ta, ông ta tuyệt đối không cách nào tha thứ dễ dàng. Mộc Thanh là yêu ma, đứa bé kia cũng là yêu ma, ông fa tuyệt sẽ không thừa nhận đó là máu mủ của Quách Dực. Nếu đã là yêu ma thì nên diệt trừ toàn bộ!
Trong lòng Quách Bình nổi lên ý định giết người. Ông ta ngưng tất cả các chữa trị với Mộc Thanh, muốn đưa y về ngục giam tự sanh tự diệt, nhưng chuyện này bị Quách lão gia biết được. Quách lão gia khác với Quách Bình, lão biết Quách Dực đời này có thể sẽ không bao giờ có con nữa, một người cha không thể dễ dàng tha thứ việc con trai mình đoạn tử tuyệt tôn, vì vậy lão sai bệnh viện dùng hết toàn lực cứu Mộc Thanh cùng đứa bé trong bụng y.
Sau khi Mộc Thanh tỉnh lại, thần trí bắt đầu có chút không đúng. Y biết mình mang thai, tiếp nhận hết sức thản nhiên, có lẽ thời điểm đó y đã không phân rõ nam nữ rồi. Y rất săn sóc cho đứa trẻ trong bụng, y trở nên vô cùng nghe lời, bác sĩ bảo y làm cái gì y sẽ làm cái đó, ăn cái gì y cũng ăn, dù có khó ăn đến mấy y cũng chỉ nhăn mặt rồi nuốt xuống toàn bộ.
Sau mười tháng mang thai, Mộc Thanh sinh ra Quách Tử Chương. Đừng nói giải quyết thân phận con riêng của Quách Tử Chương như thế nào, lỡ như để cho người khác biết anh là đứa con do một người đàn ông sinh ra cũng đủ để cho Quách Tử Chương cả đời không ngóc đầu lên được.
Lần này, Quách lão gia vì cháu trai cũng đồng ý hy sinh Mộc Thanh. Lão không để cho Mộc Thanh chết, chỉ sai người đưa y trở về ngục giam, ở trong ngục, cùng lắm thì Quách gia nuôi y cả đời.
Nhưng Mộc Thanh không đồng ý. Mỗi ngày y đều kêu khóc muốn con, mỗi ngày mỗi ngày đều nháo loạn, chẳng phân biệt được ngày đêm mà nháo. Y cứ nháo thế này thì một ngày nào đó ắt sẽ xảy ra chuyện, Quách Bình cho Quách lão gia một chủ ý: Đi tới bệnh viện tìm một thi thể đứa bé sơ sinh rồi đưa tới trước mặt Mộc Thanh, nói cho y biết đứa trẻ đã chết, để y quên đi ý niệm này!
“Chuyện này là tao tự làm, ” Quách Bình bình tĩnh nói, “Đó là một đứa trẻ sinh ra không kém Quách Tử Chương mấy phút, bởi vì đầu óc bẩm sinh không được hoàn thiện mà cha mẹ vứt bỏ nó đi. Lúc đứa trẻ được phát hiện đã thoi thóp, không cứu sống nổi.”
Đường ranh ở nơi gò má căng cứng của Quách Dực giống như dây cung bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn. Quách An cứ luôn rúc ở trên ghế sa lon không dám động, Quách Bình nói càng nhiều, ông ta rúc càng chặt; đến nỗi Quách Lương cũng phải cúi thấp đầu. Đời này ông sợ rằng cũng không ngóc đầu lên được mà làm người.
“Lúc tao đưa đứa trẻ đó qua, tao không có nói cho Mộc Thanh rằng đứa bé kia đã chết. Tao sai người ngụy tạo tiếng khóc của trẻ em, nếu quan tâm thì sẽ bị loạn.” Lúc ấy Mộc Thanh không phân rõ được thật giả, cách cửa sắt nhào tới tìm tôi muốn đứa trẻ, ” Quách Bình nói, “Sau đó, tao quăng đứa trẻ đó xuống đất ở ngay trước mặt hắn. Tiếng khóc đứa nhỏ ngừng lại, tao nói cho hắn biết đứa trẻ chết rồi, bởi vì hắn, bởi vì sự cố chấp của hắn, bởi vì hắn làm loạn, Quách gia không thể nào dễ dàng tha thứ cho đứa bé này tồn tại, cho nên, là hắn đã hại chết đứa bé này.”
“Cái gì!” Quách Lương hiển nhiên còn không biết chuyện này. Ông vẫn cho rằng Quách Bình chỉ dựa theo kế hoạch đã nói, ôm con tới cho Mộc Thanh nhìn, nói cho hắn đứa trẻ chết yểu. Mặc dù kết quả giống nhau nhưng cách làm của Quách Bình đích thực quá đáng sợ. Ông ta là muốn Mộc Thanh sống không bằng chết!
“Tại sao?” Quách Dực ngẩng đầu nhìn ông ta, “Tại sao anh phải làm như vậy?”
Quách Lương hừ cười một tiếng: “Tại sao? Còn không phải là bởi vì tên Mộc Thanh đó của mày sao? Hắn quá thông minh, hắn căn bản không bị điên, những thứ kia đều là hắn cố ý giả vờ! Hắn lừa tao, lừa ba, lừa tất cả mọi người, hắn muốn giữ được đứa bé kia cho nên mới lựa chọn việc giả điên. Một kẻ điên chân chính làm sao có thể nghe lời như vậy, bảo hắn ăn cái gì hắn sẽ ăn cái đó, tất cả những chuyện tốt cho đứa trẻ hắn đều làm, chuyện đối với con không tốt hắn sẽ không đụng tới. Nhắc tới tao vẫn thấy thật bội phục hắn, giấu kĩ như vậy!”
“Cho nên… Anh ép em ấy đến điên rồi?” Quách Dực khàn khàn hỏi.
“Đúng!” Quách Bình trợn mắt, trong mắt đều là tia máu.”Hắn không phải rất vui vẻ giả điên giả ngu sao? Vậy tao sẽ để cho hắn hoàn toàn biến thành người điên! Tao không nghĩ tới, không nghĩ tới hắn lại còn có thể sống tốt như vậy đấy. Tao đã thử đem cứt chó cho hắn hắn cũng ăn, đây không phải là điên thật thì là cái gì? Nhưng sao hắn vẫn sống tốt cơ chứ? Đã nhiều năm như vậy rồi mà các người lại còn có thể gặp lại! Tại sao… Tại sao…”
Quách Bình không nghĩ ra, ông ta làm sao cũng không nghĩ ra, cách nhau khá xa, hai người sống ở hai thế giới khác nhau lại còn có thể gặp lại? Đây quả thực là trò đùa đau nhất trần đời mà ông trời đã dành cho ông ta!
“Ha ha… ha ha!” Quách Bình cười như điên dại, “Làm sao lại gặp được chứ? Làm sao lại sống tốt? Làm sao… Làm sao lại ở bên nhau? Người như vậy, người như vậy căn bản không xứng với mày, hắn ta là ma quỷ! Ban đầu tao nên dùng một cây đuốc đốt chết hắn mới đúng! Đều là tại mày, Quách An, nếu không phải do mày mềm lòng thả người thì cũng sẽ không có những chuyện ngày hôm nay!”
Quách Bình chỉ vào Quách An tức giận mắng. Quách An nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi, không có một chút phản kháng nào.
Năm đó Mộc Thanh bị mang ra khỏi phòng giam, Quách An sắp xếp người đưa hắn về quê. Khi đó quê của Mộc Thanh đã không còn ai, bản thân Mộc Thanh lại bị điên rồi nên cũng không có khả năng nhận ra ai. Y hoàn toàn trở thành một người điên, một người ăn xin. Y cứ đi mà không có mục đích, cuối cùng lạc đến thôn Mã Tỉnh gặp được Quách Tĩnh Tĩnh. Nếu như không phải gặp được Quách Tĩnh Tĩnh, có lẽ y vẫn sẽ lang thang ở các thôn làng làm một kẻ điên đòi cơm.
“A Dực…”
Quách Lương nhìn Quách Dực đứng dậy, từng bước một đi tới chỗ Quách Bình. Quách Lương thậm chí còn cảm thấy Quách Dực rất có thể sẽ ra tay giết chết Quách Bình. Ông mở miệng muốn ngăn lại, nhưng căn bản không nói nên lời, không nói ra khỏi miệng được.
Quách Bình thu lại biểu tình trên mặt, cứ nhìn chằm chằm Quách Dực đến gần. Ông ta nhìn Quách Dực siết chặt quả đấm, hỏi: “Mày muốn giết tao sao?”
Quách Dực lắc đầu một cái.
“Tôi sẽ không giết anh. Nếu như tôi giết anh rồi, tôi sẽ biến thành loại người giống anh mất. Tôi đã nói qua, Quách Bình, chúng ta không phải cùng một loại người.”
Sắc mặt Quách Bình trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
“Từ hôm nay trở đi, tôi cùng Quách gia sẽ không còn bất kì quan hệ nào nữa, nhất là với anh, Quách Bình. Tôi hy vọng chúng ta kiếp này hay kiếp sau sẽ không bao giờ gặp gỡ nữa. Vẫn là câu nói kia, anh tự thu xếp ổn thỏa, có điều lần này tôi sẽ không để cho anh sống yên đâu. Lưới pháp luật tuy thưa nhưng những chuyện anh làm dĩ nhiên sẽ lưu lại chứng cứ, cho nên trận chiến này anh nhất định phải thua.”
“A Dực!!”
Quách Lương bị câu nói “cùng Quách gia không còn bất kì quan hệ nào nữa” làm cho kinh động, thanh âm run rẩy gào thét, nhưng Quách Dực lại không dừng bước lại. Quách Lương che ngực, đảo mắt té ngã trên đất, Kha Uyển Vân ở ngoài cửa vội vàng xông vào.
“Quách Lương.”
“Anh cả!”
Quách An cũng lăn một vòng nhào tới. Quách Bình đứng tại chỗ, sắc mặt tái xanh. Quách Dực vẫn như cũ không quay đầu lại, rời khỏi đại trạch Quách gia.
Từ đây, Quách gia hưng suy, tất cả liên quan tới Quách gia không còn bất cứ liên hệ gì với ông.
_________
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Câu chuyện của Trương Thanh cuối cùng đã rõ ràng. Câu chuyện phiền toái nhất, suy nghĩ rất lâu rốt cuộc cũng viết xong, sự may mắn và bất hạnh của Trương Thanh hy vọng mọi người xem có thể quên được ~~~ không cần không vui nha, bây giờ y sống rất tốt rồi ~ rải hoa ~~
Lời của editor: vậy là quá khứ của Trương Thanh đã khép lại. Ban đầu mình chỉ nghĩ TT bị nhốt trong ngục giam chịu hành hạ thôi chứ chẳng nghĩ tới phải ăn phân, bị cưỡng bức,… như thế. Đời này Trương Thanh đã chịu quá nhiều đau khổ, như thể tất cả mọi khổ sở đều đổ dồn lên người Trương Thanh vậy.
Cũng không biết nên phát biểu gì về người của Quách gia. Quách Lương ít ra vẫn còn biết lỗi và quay đầu, Quách An…nếu như năm đó Quách An không mềm lòng thả Trương Thanh đi có lẽ y sẽ tiếp tục ở trong ngục giam chịu hành hạ làm nhục tới cuối đời, Quách Tĩnh Tĩnh sẽ chết cóng ở trong rừng thông, trong cuộc đời Hạ Phạm Hành sẽ chẳng tồn tại người tên Tĩnh Tĩnh, Quách Dực có lẽ sẽ buông tay cho tử thần khi từ chối nhận trị liệu, Quách Tử Chương mãi là cái gai trong mắt Quách gia… Quách Bình tuy rằng vì em trai nhưng thật sự những gì ông ta đã làm có thể nói hơn cả cầm thú, ông ta đáng phải nhận sự trừng phạt. Có thể nói, Quách Dực chắc hẳn đã chạm đáy của tuyệt vọng với người thân.
Từ nay sẽ không còn đau thương, chờ đón tương lai tươi sáng của mọi người.