Mục lục
NHÀ CÓ CHÍNH THÊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phạm Hành một đường chạy như gió lốc, đoạn đường bình thường phải đi mất 2 tiếng đồng hồ giờ bị rút ngắn một nửa. Xe tiến vào hầm đậu xe của tiểu khu, Hạ Phạm Hành rút ra chìa khóa xe, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh đi vào thang máy.

Quách Tĩnh Tĩnh giãy giụa muốn hất hắn ra, Hạ Phạm Hành cầm chặt hơn, ấn số tầng rồi quay đầu uy hiếp nói: "Không muốn ba em biết được quan hệ của chúng ta thì biết điều một chút cho tôi!"

"Anh! Anh là tên khốn kiếp!"

Quách Tĩnh Tĩnh tức giận cắn răng nghiến lợi, cậu không nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại sẽ dùng việc này uy hiếp cậu.

Đinh!

Đã đến nhà, Hạ Phạm Hành mở cửa, một đường kéo Quách Tĩnh Tĩnh vào trong phòng khách, quay đầu lại nói một câu: "Đợi ở chỗ này, đừng nghĩ trốn được!"

Hắn tiến vào phòng ngủ, Quách Tĩnh Tĩnh sợ Hạ Phạm Hành thật sự sẽ đi tới trước mặt Trương Thanh nói bậy bạ, dĩ nhiên không dám đi. Chuyện này không giải quyết cậu cũng sẽ không an lòng, cho đến lúc này mới thật sự cảm thấy thân thể từng trận phát rét, hơn nữa trong xe có máy điều hòa không khí, nhà lại không mở. Quách Tĩnh Tĩnh hít một hơi khí lạnh, xoa xoa tay nhìn một chút hoàn cảnh bản thân bây giờ.

Cậu không nghĩ tới nhà Hạ Phạm Hành lại nhỏ như vậy. Nhìn khí chất kia rõ ràng phải là người ở nơi đại viện sang trọng, ai ngờ lại ở nhà trọ một phòng khách một phòng ngủ, diện tích phỏng đoán cũng chỉ sáu mươi bảy mươi mét vuông đi. Các thiết bị lắp đặt trong nhà ngược lại rất chú trọng, hiện đại lại tối giản, bài biện trong phòng cũng rất trang nhã, sạch sẽ, giống như không có ai ở đó vậy.

Vào lúc này Hạ Phạm Hành từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm quần áo ngủ sạch sẽ cùng khăn lông.

"Đi tắm, thay quần áo."

Hạ Phạm Hành vào lúc này thái độ so với vừa nãy đã khá hơn nhiều, chính là nụ cười trên mặt vẫn không thấy, có vẻ cơn giận còn chưa tan.

Quách Tĩnh Tĩnh quả thật cảm thấy rất lạnh, hơn nữa cậu ngày mai còn phải đi dạy học, thật sự bị bệnh thì sẽ rất phiền toái, vì vậy cũng không cự tuyệt, cầm quần áo bực bội không lên tiếng đi vào phòng tắm.

Quách Tĩnh Tĩnh không biết, phòng trọ này chỉ có duy nhất một phòng tắm. Cậu đi tắm, Hạ Phạm Hành toàn thân ướt sũng chỉ có thể đi tới phòng khách rót cho mình một ly nước nóng, xua tan đi cái lạnh.

Chờ Quách Tĩnh Tĩnh tắm xong đi ra trong phòng đã mở máy điều hòa không khí, cậu vừa mới tắm xong mặc đồ ngủ đi ra cũng không cảm thấy lạnh. Hạ Phạm Hành thấy cậu đi ra, buông ly nước xuống, cầm một bộ quần áo ngủ khác trên ghế salon đi tới.

"Rót cho em li nước nóng để trên bàn, tôi đi tắm trước, chờ tôi tắm xong chúng ta nói chuyện một chút."

Vào lúc này hắn cũng không sợ Quách Tĩnh Tĩnh chạy, sắc mặt bị lạnh có chút xanh trắng, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi. Lúc đi qua bên người nhìn cũng không thèm nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái. Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi không phục, người tức giận hẳn là cậu mới đúng, làm sao cậu lại thành người có lỗi rồi!

Nhưng vừa nghĩ tới Hạ Phạm Hành cả người ướt sũng mới vừa ngồi ở đằng kia, nhường phòng tắm cho mình, Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không thể nói ra bất kì lời nào khó nghe nữa.

Kết hợp với uống hai ly nước, cảm giác đau đớn cũng bởi vì tắm nước nóng mà giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa có hoàn toàn biến mất. Quách Tĩnh Tĩnh nhắm hai mắt, chỉ coi mình là quá lâu không vận động mới có phản ứng này. Nghe tiếng mở cửa phòng tắm, cậu vội vàng thu hồi cánh tay đang ôm bụng, cầm ly lên uống một ngụm, nước lạnh, uống không ngon.

Một cái tay từ trong tay cậu lấy đi ly nước. Hạ Phạm Hành không lên tiếng, xoay người đem nước lạnh trong ly rót vào trong bình, lại thêm một ly nóng bưng lên, đặt ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh hai tay che ly sưởi ấm, mặc dù cậu đang cùng Hạ Phạm Hành làm loạn không vui, bất quá vì được dạy dỗ tốt từ nhỏ cho nên vẫn là lễ phép nói một tiếng: "Cám ơn."

Hạ Phạm Hành trong lỗ mũi hừ một tiếng than thở, ngón tay xoa xoa mi tâm, mặt đầy bất lực.

Vốn là muốn hung hăng mắng cậu một trận, đến lúc này hắn lại không mắng được.

"A Tĩnh, tôi biết, em rất khó tin chuyện mình mang thai..."

"Tôi sẽ không mang thai, tôi là đàn ông."

Hạ Phạm Hành chưa nói xong, Quách Tĩnh Tĩnh mặt không cảm xúc ngắt lời hắn, thái độ rất kiên quyết. Chuyện này cậu không có cách nào mà tiếp nhận.

"Tôi dĩ nhiên biết em là đàn ông, tôi so với ai khác đều biết. A Tĩnh, em bình tĩnh một chút nghe tôi nói. Buổi tối hôm đó tôi mang em đi Tể Ninh kiểm tra, vị bác sĩ kia từ báo cáo kiểm tra của em phát hiện em có dấu hiệu mang thai. Y cũng giống như em vậy, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho nên lúc chưa có sự cho phép đã cho em làm xét nghiệm máu HCG, loại xét nghiệm này phầm trăm chính xác là 99% trở lên, hiểu chưa?"

"Như vậy nói cách khác, còn có 1 % có thể là chẩn đoán sai." Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất giữ vững quan điểm, mình chính là nằm trong một phần trăm kia. Đàn ông mang thai, nhất định chính là thiên phương dạ đàm (dù khó khăn đến đâu cũng không thể thực hiện được).

Hạ Phạm Hành cũng biết tính Quách Tĩnh Tĩnh, cậu nói như vậy,Hạ Phạm Hành cũng không nhất quyết cùng cậu tranh chấp, liếm môi nói: "A Tĩnh, em biết không? Em không phải là người đàn ông mang thai duy nhất. Biết tôi tại sao nhất định đưa em đi đến chỗ bác sĩ Đông y không? Bởi vì y từng gặp loại chuyện này, nói cách khác, y là thấy tận mắt."

Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không quá tin tưởng, nhưng chân mày đã nhíu lại, lạnh giọng nói: "Tôi vẫn không cách nào tưởng tượng những gì anh nói, có lẽ là anh bị gạt rồi, trên đời này căn bản không thể có loại chuyện này."

Hạ Phạm Hành nhìn cậu nói: "Tôi đã gặp vị bác sĩ Bàng kia, lần này tới Tể Ninh chính là cha y, cha y nói cho tôi biết, người có tình huống giống em là một tiểu bối, người yêu cậu ta cũng là một nam nhân, hơn nữa bọn họ đã mang thai được ba đứa nhỏ."

"Cái gì!" Quách Tĩnh Tĩnh trợn to mắt, há miệng lẩm bẩm, "Không... Không thể nào, đàn ông làm sao có thể... Có thể mang thai, đàn ông cùng đàn ông... Làm sao có thể chung một chỗ, cái này không khoa học!"

"Trên đời này có rất nhiều chuyện khoa học cũng không cách nào giải thích." Hạ Phạm Hành một mực quan sát phản ứng của Quách Tĩnh Tĩnh, "Huống chi, người yêu cậu ta là một nam nhân, thân là tình nhân cùng giới có thể cùng người mình yêu có đứa trẻ thuộc về chính bọn họ, chính là một kinh hỉ."

"Không..." Quách Tĩnh Tĩnh giọng cũng run, "Tôi... Không thể tiếp nhận..."

Cậu không thể tiếp nhận bản thân có thể mang thai, không thể tiếp nhận hai người cùng giới yêu nhau. Quách Tĩnh Tĩnh từ vị trí đứng lên, thần sắc mờ mịt."Tôi... Tôi phải đi về, ba tôi vẫn còn ở nhà chờ tôi."

"A Tĩnh."

Hạ Phạm Hành đứng lên, hai tay nắm lấy bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, cắn răng tiếp tục nói: "A Tĩnh, em mang thai em biết không? Không lâu sau nữa, em sẽ sinh ra đứa con của chúng ta, chuyện này em căn bản trốn không tránh được, điều em bây giờ phải làm là tiếp nhận sự thật này. Nghe lời tôi, để cho bác sĩ kiểm tra một chút, được không? Nếu như em không muốn đi bệnh viện, chúng ta ở nơi này, tôi có thể mời y tới."

"Tôi không tiếp thu nổi!" Quách Tĩnh Tĩnh vành mắt đều đỏ, cả người giống như con thú nhỏ bị mắc kẹt, "Không ai nói cho tôi biết rằng đàn ông có thể mang thai. Tôi muốn có con, nhưng đứa nhỏ đó phải từ bụng vợ tôi mà sinh ra mà không phải là tôi!"

Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt có chút xanh trắng, vừa mới dứt lời, nước mắt liền chảy xuống. Hạ Phạm Hành từ trong mắt cậu có thể nhận thấy được sự sợ hãi đang bao trùm. "A Tĩnh..."

Hạ Phạm Hành cho tới bây giờ chưa từng bởi vì ai mà khó khăn như vậy, hắn biết hắn có chừng mực, nhưng loại chuyện này cuối cùng cũng không thể trốn tránh được. Sinh hoặc là không sinh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng phải đối mặt với sự thật này.

"A Tĩnh, em nghe tôi nói, em phải làm ba, bất kể em có nguyện ý hay không, đứa nhỏ đã tồn tại, điều này không cách nào mà thay đổi được."

"Hạ Phạm Hành!" Quách Tĩnh Tĩnh kéo tóc, thân thể bắt đầu sụp xuống."Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!"

Hạ Phạm Hành đem người ôm thật chặt vào trong ngực, cánh tay đè trên eo Quách Tĩnh Tĩnh, ôm cậu cùng nhau quỳ sụp xuống đất.

"A Tĩnh, đừng sợ... Tôi sẽ chăm sóc em, tôi sẽ một mực chăm sóc lo lắng cho em. Đừng sợ, A Tĩnh, A Tĩnh... Thật xin lỗi..."

Hạ Phạm Hành hôn lên mái tóc Quách Tĩnh Tĩnh, cánh tay ôm chặt cậu vào lồng ngực mình. Nghe Quách Tĩnh Tĩnh kiềm chế tiếng khóc, trong lòng bàn tay là bả vai cậu không ngừng run rẩy, Hạ Phạm Hành ngẩng đầu lên, trong mắt đều là tia máu.

Lúc sau, Quách Tĩnh Tĩnh không nói gì nữa, Hạ Phạm Hành ôm cậu vào phòng ngủ, cậu cũng không phản ứng gì. Đem người thả lên giường, kéo chăn đắp lại, mu bàn tay Hạ Phạm Hành dán lên gò má cậu nhè nhàng vuốt ve.

"Em bây giờ thân thể không thể bị bệnh được, tôi mở máy điều hòa, nếu cảm thấy nóng đừng vén chăn, mắc mưa rất dễ bị cảm mạo, đắp kín ra mồ hôi một chút cũng không sao. Đói bụng không? Muốn ăn cái gì không?"

Hạ Phạm Hành biết hỏi cũng vô ích, Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, đưa lưng về phía hắn người không nhúc nhích.

Hạ Phạm Hành thở dài, cũng không miễn cưỡng, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở phòng khách, cảm thấy không thoải mái hoặc là đói bụng thì gọi tôi."

Nói xong, Hạ Phạm Hành lại đứng một hồi, đi tới ngăn tủ lấy ra nệm gối, xoay người ra phòng ngủ.

Quách Tĩnh Tĩnh biết hắn đã đi ra ngoài mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên nhìn bụng mình. Cơ bụng vẫn đều, giống như trước. Cậu lại vén quần áo lên nhìn một chút, phát hiện có điểm khác so với trước kia, cái bụng tựa hồ mềm hơn rất nhiều, cơ bụng cũng chẳng phải rõ ràng, nhưng cũng không phải không thấy. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ra, đầu ngón tay ở giữa không trung run rẩy, vẫn là không có dũng khí sờ.

Quách Tĩnh Tĩnh hốt hoảng dùng chăn che lại, nằm ngửa ở trên giường, nhắm mắt lại, cậu thậm chí cảm thấy, hết thảy các thứ này có lẽ chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng tất cả sẽ chưa từng phát sinh.

Bóng đêm thâm trầm, Hạ Phạm Hành nằm trên ghế sa lon ở phòng khách không thể chợp mắt. Vẻ mặt muốn chạy trốn của Quách Tĩnh Tĩnh cứ quanh quẩn trước mắt hắn, nếu như Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ không chịu nhận đứa bé này, muốn phá bỏ đi, đến lúc đó hắn nên làm như thế nào đây? Nên ngăn cản hay để mặc cậu?

Vô luận là lựa chọn nào, Hạ Phạm Hành đều cảm thấy lòng đau như đao cắt. Đứa nhỏ hay là Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, hai người này đều là người hắn không muốn tổn thương nhất, là ranh giới cuối cùng của hắn.

Trong phòng đã yên tĩnh lại, Hạ Phạm Hành không xác định được Quách Tĩnh Tĩnh có ngủ hay không, cứ như vậy lại chờ một hồi, quả thực không nhịn được, xoay mình xuống ghế.

Hạ Phạm Hành cẩn thận vào phòng ngủ, trong phòng không có mở đèn, đèn chiếu sáng ở tủ đầu giường cũng bị cậu tắt đi. Ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, từ lúc ăn cơm tối đến bây giờ vẫn chưa tạnh. Hạ Phạm Hành đi tới trước đầu giường, sợ quấy rầy Quách Tĩnh Tĩnh nên không mở đèn, đưa tay mò mẫm ở mép giường nhẹ nhàng ngồi xuống.

"A Tĩnh?" Hạ Phạm Hành thử thăm dò kêu một tiếng,

"Ngô...."

Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng, chẳng qua là một tiếng này nghe cũng không biết là ngủ hay không. Hạ Phạm Hành không biết cậu không phải vì không muốn gặp hắn mới làm như vậy, đưa tay tới sờ mặt Quách Tĩnh Tĩnh.

"A Tĩnh... Em bị sốt?"

Làn da nóng bỏng áp trên tay Hạ Phạm Hành khiến hắn hoảng sợ, hắn vội vàng bật đèn, đứng dậy nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, phát hiện mặt cậu đỏ hết sức không bình thường, trên trán, trên cổ tất cả đều là mồ hôi hột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK