"Bây giờ thả mì sợi sao?" Đây là Hạ Phạm Hành hỏi.
"Không được, chờ thêm chút nữa, chờ nước sôi mới được."
Quách Tĩnh Tĩnh muốn ra tay hỗ trợ nhưng Hạ Phạm Hành bắt lại tay cậu đang làm loạn, nén cười lắc đầu với cậu.
Trương Thị cũng không cảm thấy làm sao cả, nhưng nhìn một chút thì lại có mùi không. Sau khi Hạ Phạm Hành bắt lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh cũng không buông ra, cứ một mực nắm như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Hạ Phạm Hành, biểu tình kia chẳng giống như là đang nhìn bạn bè tí nào.
Trương Thị không ngốc, ngày xưa nói chuyện hai người đàn ông ở bên nhau bà có thể còn không hiểu, nhưng sau khi xảy ra chuyện của Trương Kỳ, thế giới quan của bà đều bị thay đổi, nguyên lai đàn ông cùng đàn ông cũng có thể giống như đàn ông cùng đàn bà vậy, ở cạnh bên nhau.
Tuy nói ở trong lòng bà, cháu trai là tốt nhất, nhưng cũng là do bà bao che thôi, bà không mù quáng, coi thường đức hạnh tướng mạo Hạ Phạm Hành, huống chi người như hắn nhìn một cái cũng biết là làm lão tổng, coi như hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh hợp nhau đi, có điều một người như thế làm sao có thể lúc nào cũng vây quanh ở bên một người chứ?
Trừ phi đối phương là cô gái mà hắn yêu, nhưng vấn đề là, Tĩnh Tĩnh nhà bà là cháu trai, không phải cháu gái mà!
Trương Thị không dám vào phòng bếp, chuyển hướng chân vội vội vàng vàng trở về phòng Trương Thanh.
"Mẹ? Mẹ nhanh thế đã nấu xong mì ngon rồi à?"
Trương Thanh sau khi thấy Trương Thị chạy vào phòng, cả người sợ run, mượn ánh đèn nhìn bà mới phát hiện sắc mặt Trương Thị có chút khó coi, Trương Thanh lập tức lo lắng.
"Mẹ, mẹ bị sao thế?"
Trương Thị ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, xoay người đóng cửa phòng lại, mấy bước đi tới trước mặt Trương Thanh, ngồi xuống mép giường, vội vàng hỏi: "Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Hạ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Trương Thanh trong lòng cả kinh, sợ Trương Thị biết cái gì đó liền vội vàng nói: "Chuyện gì xảy ra chứ ạ? Hai người chúng nó là bạn rất thân thôi"
"Bạn mà như vậy à?" Trương Thị hiển nhiên không tin, cau mày khó mà mở miệng, "Mẹ nhìn thấy hai đứa nó ở trong phòng bếp kéo tay nhau, giữa con gái lôi lôi kéo kéo như vậy thì bình thường chứ giữa đàn ông mà có chuyện lôi kéo tay nhau không buông à? A Thanh, con đừng trách mẹ nói bậy bạ, chuyện Kỳ Kỳ lúc trước con cũng biết rồi đấy, con phải coi chừng A Tĩnh đó, A Tĩnh hiền lành chứ Tiểu Hạ kia... Ai!"
Trương Thị muốn nói Hạ Phạm Hành có ý đồ không tốt, người có tiền thói hư tật xấu thì có nhiều, nhưng ời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra được. Khoảng thời gian này nhà bà nhận không ít ân huệ từ Hạ Phạm Hành, Trương Thị cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, làm sao lại không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng.
Trương Thanh biết, chuyện này một ngày nào đó rồi Trương Thị cũng sẽ biết, nhưng y cũng biết, Trương Thị là dân quê chất phác, đối với loại chuyện này bà căn bản không tiếp thu nổi.
Suy đi nghĩ lại, Trương Thanh vẫn là không có nói chuyện này ra, chỉ gật đầu một cái nói: "Được, mẹ, con biết rồi, sau này con sẽ chú ý cũng sẽ nhắc nhở A Tĩnh đừng quá gần gũi với Hạ Phạm Hành. Mẹ, mẹ cũng đừng quá lo lắng, A Tĩnh là cháu trai của mẹ, mẹ hiểu rõ nó nhất mà.”
Trương Thị nghe xong cũng nghĩ chắc là do mình khẩn trương quá thôi. Quách Tĩnh Tĩnh vì Triệu A Mỹ như nào bà đã tận mắt nhìn thấy, điều này nói rõ cháu trai bà thích phụ nữ thôi.
"Mẹ biết mẹ hơi khẩn trương thái qua, nhưng chuyện của Kỳ Kỳ quả thật cũng làm mẹ sợ. A Tĩnh chuyện này cũng là trách mẹ, lúc trước bởi vì Triệu A Mỹ kia mà làm tổn thương A Tĩnh, nếu mẹ bỏ công ra quan sát con bé đó nhiều thêm một chút, giới thiệu thêm cho A Tĩnh thì có lẽ cũng sẽ không như vậy, đổi lại là một cô gái biết điều thì không đến năm mới là ta có thể ăn rượu mừng của A Tĩnh rồi.”
"Mẹ, chuyện này không trách mẹ được, là hai người chúng nó không có duyên thôi, duyên phận nếu đã đến thì muốn ngăn cũng không được."
Trương Thị gật đầu: " Đúng, con nói rất đúng."
*
Quách Tử Chương một đường lái xe thật nhanh, lời Hạ Phạm Hành nói một mực bay lượn ở bên tai anh, gió đêm lạnh như băng tựa như một con dao quất vào mặt, thân thể cũng dần dần bị đông cứng đến tê tái, nhưng hết thảy các thứ này đều không thể khiến cho anh tỉnh táo lại được.
Anh hoài nghi thân phận của Trương Thanh, nhưng chỉ là một ý niệm trong lòng chợt lóe rồi biến mất, dẫu sao Trương Thanh có quá nhiều thứ không thể nào, trên đời này làm sao sẽ có chuyện trùng hợp như thế.
Nhưng lời của Hạ Phạm Hành đã giải thích cho anh từng cái một, anh hiểu Hạ Phạm Hành, nếu Hạ Phạm Hành chọn lựa nói ra chuyện này đại biểu trong lòng hắn đã nắm chắc được năm phần,Trương Thanh xác thật có thể là người sinh ra anh.
Rõ ràng chân tướng gần trong gang tấc nhưng anh lại không dám đi chất vấn Quách Dực, nếu như không thấy được chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh ngày hôm nay thì anh nhất định sẽ không để ý hết thảy mà đi hỏi Quách Dực, nhưng là bây giờ, anh không dám.
Rốt cuộc hai người năm đó đã xảy ra chuyện gì mà lại bức một người đến điên?Trương Thanh hôm nay ở bệnh viện hiển nhiên là đã nhận ra Quách Dực, chuyện cũng đã qua hơn hai mươi năm, chỉ gặp gỡ thoáng qua như thế thôi mà có thể ép Trương Thanh đến như vậy, Quách Tử Chương sao còn dám đi hỏi Quách Dực, nhưng những thứ này cứ tiếp tục đè ở trong lòng anh thì cảm thấy một ngày nào đó anh cũng sẽ hoàn toàn điên mất.
Điện thoại kế bên người lái reo cả buổi, Quách Tử Chương gục trên tay lái, cả người chìm trong bóng tối.
Một lúc lâu sau anh mới cầm lấy điện thoại di động, nhận nghe điện thoại.
" A lô..."
"Tử Chương, là chị đây, em bây giờ ở nơi nào? Tại sao không nghe điện thoại? Em có biết chị rất lo lắng cho em hay không?."
Quách Tử Chương ngồi dậy, cú điện thoại này của Quách Tử Hoa rất kịp thời, nếu như không thể đi hỏi Quách Dực thì Quách Tử Hoa chính là người duy nhất có thể biết chuyện này.
"Chị, " Quách Tử Chương cầm điện thoại, ngửa đầu nhìn trời một cách trống rỗng, "Chị biết Trương Thanh không?"
"Trương Thanh?" Quách Tử Hoa tựa hồ không biết người này.
Quách Tử Chương nhắm hai mắt lại, đổi một cách hỏi khác: "Chị biết ba em không? Em nói là, một người ba khác của em."
"Cái gì!"
Sự kinh ngạc của Quách Tử Hoa đã nói rõ hết thảy, Quách Tử Chương lập tức ngồi thẳng người, nói: "Chị có ở nhà không? Bây giờ em sẽ đi tìm chị.”
"
"Không, chờ một chút!" Thanh âm Quách Tử Hoa cũng đang phát run, "Em... Em xuống dưới lầu gọi điện cho chị, chú đang nghỉ ngơi."
" Được."
Ba mươi phút sau, Quách Tử Chương gọi cho Quách Tử Hoa, nói anh đã đến dưới lầu rồi, không bao lâu sau, Quách Tử Hoa xuống lầu, lên xe Quách Tử Chương.
"Chị biết em vẫn luôn ở khách sạn, trước đi tới chỗ em đi, chị sẽ từ từ nói với em.”
Trước khi Quách Tử Chương mở miệng Quách Tử Hoa đã nói những lời này. Quách Tử Chương gật đầu một cái, hai người đi tới khách sạn nơi Quách Tử Chương ở.
Quách Tử Chương không thích để cho người khác quấy rầy mình, khoảng thời gian ở bên này đều là tự anh sửa sang lại phòng, hai ngày nay gặp phải quá nhiều chuyện nên anh còn chưa kịp quét dọn. Quách Tử Hoa vừa vào cửa, tất nhiên đã nhìn thấy trên bàn uống trà nhỏ trưng bày một đống vỏ chai rượu.
Quách Tử Chương thấy Quách Tử Hoa nhìn chằm chằm chai rượu, cũng biết nơi này quả thật có chút loạn, liền nói: "Để em dọn dẹp một chút"
Quách Tử Chương trước tiên nhặt chai rượu trên ghế salon, vừa muốn cầm đi xử lý, Quách Tử Hoa đã lên tiếng nói: "Không cần dọn, còn nữa không? Chị muốn uống."
Quách Tử Chương quay đầu nhìn cô, Quách Tử Hoa cười nhạt, anh gật đầu: "Có."
Trong tủ rượu còn có mấy chai rượu đỏ, hai chị em ngay cả ly cũng không cần, mỗi người mở ra một chai, cầm chai rượu ngồi trên đất. Quách Tử Hoa ngồi xếp bằng ở trên thảm, miệng chai hướng về phía miệng, ngước cổ lên uống hết nửa chai, sau khi uống xong liền cười một tiếng.
"Lần đầu tiên chị lãng phí rượu đỏ như thế, có điều cảm giác không tệ."
"Chị..."
"Chị không biết Trương Thanh là ai, nhưng trong số những người mà đời này chị biết chỉ có một người có cái chữ này trong tên, nhưng không gọi là Trương Thanh mà là Mộc Thanh, một người chị rất thích, rất thích, rất thích."
"Mộc nào cơ?"
"Ừ?" Quách Tử Hoa híp mắt ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương.
Quách Tử Chương uống ực một hớp rượu đỏ, bởi vì uống quá nhanh mà bị sặc, anh ho khan mấy tiếng, đưa tay lau mép, cũng không nhìn Quách Tử Hoa, mắt không tiêu cự nhìn một đống vỏ chai rượu, lập lại một lần: “Mộc nào cơ?"
"À..." Cánh tay Quách Tử Hoa chống lên nệm ghế salon, nghiêm mặt nhìn Quách Tử Chương, "Ba nét phẩy thêm một chữ mộc trong mộc đầu (mảnh gỗ), mộc, Mộc Thanh, bởi vì anh ấy ngũ hành thiếu thủy cho nên kêu Mộc Thanh, đây là anh ấy tự nói, lúc nói biểu tình đặc biệt nghiêm túc, khiến cho người ta cảm thấy chính là chuyện như vậy, nhưng mà chú lại thật đáng ghét, dùng cái này để đi bắt nạt người ta..."
Quách Tử Hoa cong môi, chai rượu đoang một tiếng,nặng nề rơi xuống, cũng may có thảm nếu không nhất định sẽ vỡ toang.
Quách Tử Hoa bị một tiếng này dọa cho sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn chai rượu kia, nhìn hồi lâu rồi lại cầm lên, lại bắt đầu uống
Quách Tử Chương không ngăn cản, cũng uống theo.
Thời điểm chai rượu lần nữa bị buông xuống, Quách Tử Hoa đã khóc rồi.
"Thật ra thì chị không dám, chị không dám kêu tên anh Thanh nữa. Chị sợ, sợ chú khổ sở, sợ chú Hai bọn họ lại cãi nhau nữa, sợ nhà gà chó không yên, chị càng sợ hơn, sợ chị không có tư cách, không có tư cách kêu anh Thanh nữa... Nhưng mà chị biết, anh Thanh vĩnh viễn cũng sẽ không hận chị, anh ấy vẫn luôn như thế, vô luận chú có làm phiền anh như thế nào thì anh cũng sẽ tha thứ cho chú, vô luận chị có nói gì sai anh cũng sẽ không tức giận…”
Quách Tử Hoa giơ tay lên lau mặt, lớp trang điểm cũng không để ý tới, xoay người nắm lấy tay Quách Tử Chương nói, "Tử Chương, em không phải muốn biết sao? Chị nói cho em, chị nói hết những gì chị biết cho em, chị biết em là con trai anh Thanh. thầy Quách kia, cậu ấy chính là người trước kia mà em nói, là người bạn trai mang thai con của Phạm Hành phải không?"
"Tử Chương, em đừng trách chú, hôm nay chú đối với em như thế là bởi vì chú căn bản không biết chuyện này, ai cũng không dám nói chuyện này cho chút biết, bởi vì nếu chú biết thì chú nhất định sẽ điên mất, nhưng chị nói hết thảy mọi chuyện cho em em phải đáp ứng với chị một chuyện, sau khi chị nói xong, em vô luận như thế nào cũng phải khuyên chú đi bệnh viện. Bệnh của chú không thể kéo dài, chị biết tâm chú đã sớm chết rồi, nhưng chúng ta không thể không có chú. Chú còn chưa tới năm mươi, chú không thể chết như vậy được, chú chết rồi thì chị quá có lỗi với anh Thanh rồi. Chị đã đáp ứng với anh ấy, đáp ứng rằng phải chăm sóc tốt cho chú, chị đã đáp ứng rồi..."
Quách Tử Hoa vừa nói, thân thể dần dần tuột xuống, cuối cùng bò lổm ngổm trên đất, thất thanh khóc lóc.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Mấy ngày nay tốt ngược a, ngày mai viết điểm vui vẻ, mọi người đều ở đây vì Trương Thanh kêu oan, nói ta ngược hắn, ta phải cho hắn tới điểm đường...