Khương Ngưng Tuy vẫn không di chuyển
Bàn tay đang bóp cổ nàng trầm ổn có lực, lạnh lẽo như thép, nàng biết, tính mạng của bản thân hiện giờ đang nằm trong tay người này.
Tựa hồ phát hiện Khương Ngưng Túy đã tỉnh, chủ nhân của bàn tay kia bỗng nhiên thu về, hắn chậm rãi dịch chuyển bước chân, sau đó ánh nến bên trong nhà bị người thắp sáng.
"Ngô vương đêm khuya đến thăm, sao lại không sai người thông báo trước một tiếng." Khương Ngưng Túy ngồi dậy, nhìn người đứng bên cạnh ánh nến, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt sắc sảo như chim ưng, khiến người vừa nhìn đã khiếp sợ.
"Tùy tiện xông vào phòng ngủ của ta như vậy, có phải được xem là thất lễ rồi không?"
Ngô vương không nói lời nào cũng không động, chỉ là nhìn Khương Ngưng Túy bắt đầu chỉnh lý xiêm y hơi mất trật tự, đến tận khi Khương Ngưng Túy xuống giường, hắn mới lạnh lùng cất lời:
"Nghe nói Trưởng công chúa ban ngày đến Tướng Quân phủ, đến giớ vẫn chưa về cung, hạ nhân đi theo nàng cũng đồng dạng không biết tung tích, Thái tử nghe được tin này, đã phái người suốt đêm xuất cung lục soát, nhưng vẫn không có kết quả."
Rõ ràng đã có suy nghĩ, nhưng nghe được lời của Ngô vương lúc này, trái tim vẫn không nhịn được mà ẩn ẩn đau, Khương Ngưng Túy cũng không bận tâm đến sự thăm dò của Ngô vương, nàng bất động thanh sắc đi đến cạnh bàn, rót cho bản thân nửa ly trà, không cho là đúng nói:
"Việc này ta chưa từng nghe, trái lại phải cảm tạ Ngô vương đã thông báo cho."
Ngô vương tất nhiên không tin, hắn xoay người cũng ngồi xuống bàn.
"Ngươi ban sáng còn cũng một chỗ với Trưởng công chúa, nàng mất tích, ngươi sao lại không biết."
"Ngô vương không cần thăm dò ta." Nước trà lạnh băng hiện lên vị đắng, đầu lưỡi chát đến tê dại, Khương Ngưng Túy đặt ly trà xuống, nghiêng đầu nhìn Ngô vương, thuần lương vô hại mà cười.
"Có một số việc, hai người chúng ta trong lòng đã rõ, hà tất phải vạch trần?"
Nghe được Khương Ngưng Túy thẳng thắn, Ngô vương đơn giản cũng sẽ không thừa nước đục thả câu, đôi ưng mâu của hắn trực tiếp cố định trên người Khương Ngưng Túy, trầm giọng hỏi:
"Nàng ở nơi nào?"
Khương Ngưng Túy đặt ly trà xuống, dường như nghe hiểu lời của Ngô vương, lại tựa như nghe không hiểu, nàng lắc đầu.
"Ta cũng không biết Trưởng công chúa đang nơi nào."
Thấy Khương Ngưng Túy đang cùng hắn đánh thái cực, ánh mắt Ngô vương nhất thời băng lãnh như hàn đàm, lúc nhìn Khương Ngưng Túy liền hận không thể chém nàng thành trăm mảnh, hắn gằn từng chữ:
"Các ngươi chôn nàng ở đâu?"
Lúc này đây Khương Ngưng Túy không thể lại tiếp tục vờ như không hiểu, nàng hơi hơi kéo khóe môi, không chút sợ hãi ánh mắt trầm lãnh kia, cười nói:
"Tỷ tỷ khi còn sống không liên quan đến Ngô vương, chết rồi tự nhiên cũng không cần Ngô vương quan tâm."
"Là ở trên ngọn núi kia sao?" Ngô vương đứng dậy.
"Sơ Ảnh là bị các ngươi chôn trên ngọn núi kia?"
Bóng ảnh của Ngô vương như một tấm lưới không lỗ hổng, hoàn toàn bao trùm lên thân ảnh Khương Ngưng Túy phía dưới. Thản nhiên cầm lại ly trà nhấp một ngụm, Khương Ngưng Túy cực nhẹ cực cạn nở nụ cười.
"Đúng hay không đúng có gì khác nhau? Vì hủy diệt chứng cứ, bây giờ trên ngọn núi kia sợ rằng sớm đã loạn một mảnh, tuy rằng thiết lệnh mai phục trên núi là người của Mẫn Nam vương, thế nhưng nếu hiện giờ Ngô vương đến, không phải vừa lúc thành dê con thế tội sao?"
Chân vừa nhấc lên thoáng ngừng lại, Ngô vương hơi chấn kinh quay đầu nhìn Khương Ngưng Túy, nghe được lời này có hàm ý, Ngô vương hầu như có thể kết luận, nàng kỳ thực đã sớm biết thủ đoạn của mình cùng Mẫn Nam vương, nếu đã biết, nàng cũng nhất định đoán được bản thân sẽ đến Tướng Quân phủ hỏi nàng về nơi chôn cất Khương Sơ Ảnh, mà nàng không tránh cũng không né, dùng thần tình tư thái không chút bối rối chờ ở đây, tựa như căn bản không sợ nguy hiểm, cũng không sợ sinh tử.
"Mẫn Nam vương phái trăm tên sát thủ mai phục trên núi, Trưởng công chúa dù có bản lĩnh thông thiên, lần này cũng chấp cánh khó thoát." Lại dường như muốn nghiệm chứng Khương Ngưng Túy có thật đều có thể thờ ơ với mọi chuyện hay không, Ngô vương cố ý nói:
"Cho dù nhân mã của Thái tử thật có thể lần theo tung tích tìm đến nơi đó, nhanh nhất cũng phải mất hai ba canh giờ, tới lúc đó, sợ rằng đúng như ngươi nói, cái gì cũng không còn."
Lòng bàn tay hơi run run, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Ngô vương, đạm nhiên cười, lộ chút mùi vị không câu chấp.
"Nếu ta chuyện gì cũng biết, vậy kết tiếp, Ngô vương có phải muốn diệt trừ ta hay không?"
Xoay người nhìn gương mặt lãnh đạm của Khương Ngưng Túy, trong lòng Ngô vương sinh ra chút tâm tình khác thường, hắn dùng đầu ngón tay vén ra vài lọn tóc bên sườn mặt nàng, nhất thời nói không ra là tư vị gì.
"Khương Ngưng Túy, đôi khi, bản vương thật muốn bổ tim ngươi ra xem thật kỹ. Trái tim của ngươi rốt cuộc cất giấu thứ gì, mới thể khiến ngươi cùng kẻ khác bất đồng như vậy."
Thông minh đến giống như có thể nhìn thấu thế sự, cũng có thể ngang ngạnh mà cười đàm luận sinh tử ly biệt, thế nhưng đôi khi lại ngốc đến cố chấp như vậy, vì một chữ tình mà họa địa vi lao*. Một người như vậy, rốt cuộc quá mức thông minh, hay quả thật ngốc không ai bằng?
(*Hạn chế phạm vi hoạt động. Cũng có nghĩa là vì một ai đó mà tự ràng buộc giới hạn bản thân mình.)
-----
Phần lưng tổn thương đau đến như bị liệt hỏa đốt cháy, Nhan Y Lam cúi đầu nhìn đống thi thể la liệt trên đất, máu tươi chảy thành dòng như một con sông nhỏ, trượt theo đường núi khúc khuỷu, nghe được có tiếng bước chân chỉnh tề hướng đến nơi này, Nhan Y Lam muốn di chuyển, thế nhưng nàng ngay cả khí lực để làm cũng không có.
Ánh đuốc chiếu sáng màn đêm, đỏ tươi như máu, hai hàng binh sĩ cầm đuốc trật tự mà đứng, vây quanh một chiếc xe ngựa nào đó, rất nhanh đã chạy đến, chỉ thấy còn chưa đến trước mặt Nhan Y Lam, rèm cửa của chiếc xe dẫn đầu hơi động, một nam tử đã qua năm mươi tuổi vén rèm đi xuống, ánh mắt sáng quắc, y phục đẹp đẽ quý giá, khí thế nghiêm nghị, chính là Mẫn Nam vương.
Nhìn thấy Nhan Y Lam, Mẫn Nam vương lộ vẻ mừng rỡ, nói:
"Cựu thần đến chậm, vọng Trưởng công chúa thứ tội."
Nhan Y Lam cười cười, muốn cúi người ngăn hắn hành lễ, nhưng thân thể đau nhức vô lực, chỉ có thể lên tiếng nói:
"Hoàng thúc chớ đa lễ."
Mẫn Nam vương đứng dậy, vội vàng đáp:
"Cựu thần thật đáng chết, dĩ nhiên không biết chuyện Trưởng công chúa xuất cung, làm hại Trưởng công chúa bị thích khách quấy nhiễu trên núi, Trưởng công chúa đây là...."
Tựa hồ lúc này mới phát giác một nửa xiêm y của Nhan Y Lam đều bị máu tươi thấm ướt, Mẫn Nam vương thần sắc hốt hoảng, vội vàng nhường ra một con đường.
"Nơi đây không thích hợp ở lâu, cựu thần nhân mã tuy đã giết chết một bộ phận thích khách, nhưng e là còn có thích khách đang âm thầm mai phục, còn thỉnh Trưởng công chúa cùng thần cùng rời đi."
Bất động thanh sắc nhìn Mẫn Nam vương diễn xong trò tạp kỹ, Nhan Y Lam cười cười, khoát tay nói:
"Vết thương nhỏ mà thôi, hoàng thúc không nên tự trách."
Xe ngựa không xa hoa như trong cung, nhưng cũng sạch sẽ rộng rãi, những thứ cần có cũng đồng dạng không ít, Nhan Y Lam mất máu quá nhiều, thân thể rất mệt mỏi, ý thức cũng có chút mơ hồ, nàng vô lực dựa vào trong xe ngựa, thấy Mẫn Nam vương một mặt quan tâm quan sát thương thế của nàng, một bên ngoài miệng lẩm bẩm không biết nên làm thế nào cho phải, nàng cười nói:
"Hoàng thúc ngồi đi."
Được Nhan Y Lam ân chuẩn, Mẫn Nam vương khom người ngồi xuống, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Nhan Y Lam cũng không vạch trần, đánh vỡ trầm mặc nói:
"Mấy năm nay Ngô vương vẫn luôn có dã tâm tạo phản, bây giờ quân đội của hắn đang dừng ở ngoài cung, theo như hoàng thúc, việc này nên giải quyết thế nào cho thích đáng?"
Ánh mắt đặt ngoài cửa sổ của Mẫn Nam vương hơi ngừng, hắn đáp:
"Ngô vương lòng muôn dạ thú, chỉ là cựu thần thâm cư ngoài cung nhiều năm, không dám vọng ngôn."
Nhan Y Lam bỗng nhiên bật cười, thanh âm vì bị thương mà có chút suy yếu, thế nhưng khí thế vẫn không vì thế mà suy giảm.
"Lời ấy của hoàng thúc sai rồi, mặc dù ngươi đã không còn tham dự chính sự trong triều, nhưng ngươi vẫn là cựu thần trong cung, đương nhiên sẽ không thể không rõ, trong cung cho dù không có Ngô vương, cũng vẫn có rất nhiều người mong bản cung chết, nhưng bản cung lúc này lại cứ không quá muốn chết, cho nên không thể làm gì khác hơn là lấy lui làm tiến, dẫn xà xuất động."
Tiếng cười của Nhan Y Lam chỉ làm Mẫn Nam vương hơi kinh ngạc, hắn cúi đầu, một lúc lâu mới thẹn đáp:
"Trưởng công chúa nói đúng, là cựu thần ngu muội."
Ngưng mắt nhìn tư thế hơi cúi đầu của Mẫn Nam vương, dáng vẻ của Nhan Y Lam như đang nhìn hắn, lại như không nhìn hắn.
"Phụ vương đã từng nói, thiên hạ này không có chuyện gì là không thể tính kế, bao gồm cả mệnh của bản cung, nếu có người muốn bản cung chết, vậy bản cung sẽ cho hắn cơ hội này, trái lại chuyện như thế nào phải xem bổn sự của hắn, nếu hắn có bản lĩnh này, bản cung đem mệnh hai tay dâng cho hắn, tuyệt không nhiều lời, nếu hắn không có bản lĩnh, bản cung tự nhiên sẽ không giữ hắn lại."
Mẫn Nam vương rũ mắt trầm nặng, hỏi:
"Trưởng công chúa nói thế là ý gì?"
Vẫn nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài lại lộ ra lãnh ý như sương tuyết.
"Ngô vương mấy năm nay ở Đông Sở tự ý tích trữ binh mã, bản cung không phải không biết, chỉ là ngại vì trận đánh với Nhan Tùy năm đó, Nhan Quốc thực sự không thích hợp lại phát động chiến sự, cho nên bản cung chỉ phải tĩnh xem kỳ biến, đợi sau này thời cơ chín muồi, sẽ ra tay bắt hắn lần nữa. Bây giờ Ngô vương dẫn binh vào kinh, ý đồ bức vua thoái vị người người đều biết, bản cung sớm đã tưởng tượng ra các loại phương pháp bắt giữ hắn, nhưng không ngờ hắn lại chậm chạp không có động tĩnh."
Mẫn Nam vương rõ ràng nhìn thấy hàn khí trong mắt Nhan Y Lam, hắn không khỏi có chút kinh hoàng, bất động thanh sắc nói:
"Ngô vương làm người thiện nghi, lại âm hiểm giảo hoạt, Trưởng công chúa chi bằng đề phòng nhiều hơn."
"Hoàng thúc nói rất đúng." Nhan Y Lam chẳng biết tại sao lại khẽ thở dài một tiếng.
"Bất quá kẻ địch ngoài sáng chung quy không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những kẻ nấp trong bóng tối."
Mẫn Nam vương lòng bàn tay đã mướt mồ hôi, hắn lại vờ kinh ngạc ngẩng đầu.
"Chẳng lẽ còn có người muốn hại Trưởng công chúa?"
Không để ý đến lời của Mẫn Nam vương, Nhan Y Lam bất giác thả mềm ánh mắt.
"Bản cung trước giờ luôn cảm kích ân tương tá của hoàng thúc năm đó, nếu không phải hoàng thúc tận lực trợ bản cung đăng hoàng vị, bản cung cùng Thái tử nhất định không thể sống đến hôm nay."
Mẫn Nam vương không biết Nhan Y Lam tại sao sẽ đột nhiên nhắc đến những chuyện cũ này, không khỏi chần chừ.
"Đại Nhan bây giờ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đây đều là công lao của Trưởng công chúa, mà cựu thần trước đây chỉ là thuận ứng dân ý làm ra lựa chọn chính xác mà thôi, sao dám tranh công trước mặt Trưởng công chúa chứ?"
"Đây là việc nên làm." Nhan Y Lam thuận miệng nói, ánh mắt đặt ngoài cửa sổ, thần sắc lại lộ ra khí thế chỉ điểm giang sơn.
"Kỳ thực bản cung đã sớm biết, Ngô vương nhất định sẽ thiết lập mai phục ngoài cung, bởi vì ở trong lòng hắn, chỉ cần diệt trừ bản cung, Đại Nhan này liền sẽ là vật trong túi của hắn. Nhưng trước khi xuất cung, bản cung đã sớm mật lệnh Vương tướng quân khởi binh ở Đông Sở, lại đem hổ phù giao cho Thái tử, để hắn trong cung điều binh khiển tướng, chỉ chờ thời cơ đến, một lần hành động bắt hết đội quân đang đóng ở kinh thành của Ngô vương. Bất quá Ngô vương cũng không phải đèn cạn dầu, nhất định sẽ phát hiện ra, rồi chạy khỏi kinh, cho nên bản cung dự định bức Ngô vương ra ngoài cửa thành, sẽ lại tru diệt."
Mẫn Nam vương cả kinh, âm thần siết chặt nắm tay.
"Ah." Tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Nhan Y Lam lại nói:
"Đương nhiên, vì phòng ngừa vạn nhất, bản cung còn phái Triệu Hàng quyền đương hậu thuẫn, nếu có bất kỳ ai có mưu đồ tạo phản vọng tưởng ở kinh thành trợ giúp Ngô vương, liền có thể đoạn kỳ hậu lộ, giết bất luận tội."
Xe ngựa lúc này vừa vặn ở trên đường xốc nảy, run lên một cái, suýt nữa đem hồn Mẫn Nam vương cũng xuất ra, sắc mặt hắn trắng bệch, mím môi không nói được một lời, ánh mắt cũng không quên liếc nhìn ra cửa sổ.
Dường như không thấy được sự thất kinh của Mẫn Nam vương, Nhan Y Lam tựa vào xe ngựa nhắm hai mắt, lát sau mới trầm giọng nói:
"Nước cờ này của hoàng thúc, đánh có thể nói là quá ngu xuẩn, tự tìm đường chết rồi." Tiếng nói vừa dứt, Nhan Y Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng bệch của Mẫn Nam vương, cười cười.
"Hoàng thúc trước giờ luôn biết cân nhắc lợi hại, sao lại tuổi càng cao, càng làm ra loại chuyện mưu đồ bất chính ngốc ngếch thế này nhỉ?"
'Mưu đồ bất chính' bốn chữ vừa ra, Mẫn Nam vương đột nhiên đứng dậy, đúng lúc này, xe ngựa cũng ngừng lại, sự đình trệ đột ngột khiến Mẫn Nam vương đột nhiên đứng lên suýt nữa ngã quỵ, chỉ nghe thủ hạ ở ngoài xe cấp bách nói:
"Vương gia, đại sự không ổn, chúng ta đã bị bao vây."
Mẫn Nam vương thình lình quay đầu, thấy Nhan Y Lam vẫn đang cười, chỉ là mạt ý cười này lại hàn lãnh uy nghiêm, bạch y nhuốm máu càng khiến tiếu ý đó thêm lạnh thấu xương, như phượng hoàng sinh ra từ lửa đỏ, khiến mọi người bất giác muốn thần phục dưới chân nàng.
Danh Sách Chương: