Chuyện Ngô vương hồi kinh, thông qua chiếu thư được Nhan Y Lam ban bố thiên hạ, người người đều biết, toàn bộ kinh thành nhấc lên một đợt sóng to gió lớn.
Nhưng người sáng suốt đều hiểu, chiếu thư này tuy được đóng ấn của Nhan Y Lam nhưng lại xuất từ tay Nhan Quân Nghiêu. Xem ra vị tân quân sắp đăng vị này đối với việc xử lý Ngô vương đã lựa chọn chính sách vu hồi, biểu hiện niệm tình lúc Bắc Ương vương tiến kinh, Ngô vương có công hộ giá, nên sẽ bỏ qua các hành vi phạm tội sau này của hắn, thậm chí phá lệ trọng dụng hắn, đưa hắn từ Đông Sở trở lại kinh thành, tiếp chưởng vinh quang lúc sinh tiền của Mẫn Nam vương, nhưng trên thực tế cũng nhờ vào đó chèn ép phân tán thế lực của Ngô vương ở Đông Sở, triệt để loại trừ binh quyền hắn thầm tích lũy nhiều năm, tương lai hắn sẽ giống như Mẫn Nam vương năm đó, bất quá chỉ là một vương gia hữu danh vô thực, dưới sự giám thị của Nhan Quân Nghiêu, đã hoàn toàn không có lực phản kích.
Chiêu minh thăng ám giáng này, dùng thật sự rất hay.
Đám quần thần lòng biết rõ, cây đổ bầy khỉ tan, ai cũng sẽ không ngốc đến mức biện hộ thay cho Ngô vương lúc này, cho dù là vài vị đại thần tâm phúc mà Ngô vương âm thầm bố trí trong cung nhiều năm cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại thế đã mất, lắc đầu thở dài.
Thời gian Ngô vương rời kinh đến tiếp quản phủ Mẫn Nam vương được định trước một ngày cử hành đại lễ đăng cơ của Nhan Quân Nghiêu.
Tuy nói hắn tiếp chưởng thân phận địa vị của Mẫn Nam ương, nhưng vinh quang lúc tân vương đăng điển, hắn ngay cả cơ hội tận mắt chứng kiến cũng không có.
Vội vàng lĩnh chỉ tạ ân ở hoàng cung, Ngô vương đã lên xe rời đi ngay trước cửa cung.
Trước khi rời đi, Ngô vương quay đầu nhìn hoàng cung trang nghiêm túc mục phía sau, ngói vàng hồng trụ, kim bích rực rỡ, vì quyền lực chí cao vô thượng mà nơi đây mang đến, hắn từng nhẫn nại ngủ đông nhiều năm, cùng Nhan Y Lam giống như ngồi trên mũi đao đánh cờ, nhưng chung quy lại đi sai một nước, khiến cho thua trắng cả bàn.
Đã là thua, bất luận kết quả gì, hắn đều chỉ có thể gánh chịu.
Chỉ là không biết, nàng hiện giờ thế nào?
Ngô vương đưa mắt liếc nhìn mỗi một góc ngách trong hoàng cung, gió lạnh xào xạc lướt qua, thổi đến trong đầu đều trống rỗng vắng vẻ.
Thôi, nàng nếu đã trở về hoàng cung, đứng bên cạnh Trưởng công chúa, người đó chung quy sẽ không bạc đãi nàng.
Tiếp nhận thánh chỉ từ tay đại thái giám bên cạnh, Ngô vương hướng Vương Nguyên gật đầu, ý bảo hắn có thể lên ngựa khởi hành.
"Vương gia đợi đã."Đại thái giám hơi khom người.
"Trưởng công chúa niệm Ngô vương suốt đường đi khó tránh khỏi mệt nhọc, cho nên cố ý sai người đưa đến một vài món ăn, để vương gia có thể thay đổi khẩu vị trên đường."
Đoán không ra ý đồ của Nhan Y Lam, Ngô vương trầm mặc gật đầu.
"Thay bản vương cảm tạ Trưởng công chúa."
Đương lúc nói chuyện, Bích Diên đã mang theo vài người cầm thực hạp đến.
"Vương gia." Bích Diên hành lễ một cái, nói:
"Nô tỳ phụng ý của Trưởng công chúa, đặc biệt chuẩn bị ít cao điểm cho vương gia, để ngài có thể thưởng thức trên đường."
Ngô vương im lặng gật đầu, hắn hờ hững nhìn bọn họ ấn theo chỉ thị của Bích Diên đem thực hạp đặt vào trong xe ngựa, thừa dịp mọi người bận rộn, hắn nghiêng đầu hỏi Bích Diên:
"Nàng có khỏe không?"
Bích Diên là người thông minh, đương nhiên nghe ra đươc Ngô vương đang hỏi về ai, nàng hơi cúi đầu cũng không trả lời, mà đem một chiếc hộp gấm tinh xảo được cất trong tay áo đưa cho Ngô vương, không đợi Ngô vương hỏi, nàng khóe mắt nhìn thấy các cung nhân đều đã xử lý xong trở lại bên cạnh, liền dẫn đầu lui về sau nửa bước, khom người nói:
"Phân phó của các chủ tử, nô tỳ đã hoàn thành, giờ xuất cung đã đến, vẫn thỉnh vương gia bảo trọng."
Một câu 'phân phó của các chủ tử' dường như đã nói ra tất cả ngọn nguồn, Ngô vương âm thầm siết chặt hộp gấm trong tay, hắn không hỏi lại mà xoay người ngồi vào xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, Ngô vương cúi đầu ngưng mắt nhìn hộp gấm, thân hộp được điêu khắc hoa văn tinh tế, tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, hắn đưa tay vuốt ve đồ án bên trên,cuối cùng mở ra. Trên tấm đệm vải nhung đỏ lẳng lặng nằm một sợi kiếm tuệ, những sợi tơ đỏ đã có chút bạc màu, nhìn ra nó đã được cất lâu lắm, nhưng lại chưa từng được ai sử dụng.
Tay cầm hộp gấm hơi run, Ngô vương híp mắt nhìn kiếm tuệ, ký tức từng chút xông vào đại não, hắn chỉ cảm thấy vết thương cũ trong tim giờ hiện ra trước mắt, tất cả đều là đau đớn máu tươi đầm đìa.
Hắn vẫn nhớ rõ nhiều năm trước đây, lúc đó hắn vẫn chỉ là tứ hoàng tử, phụng mệnh của tiên vương theo đại tướng quân chính chiến bên ngoài, trận đánh trên Quan Sư sơn, quân đội Khương Sơ Ảnh xuất lĩnh bị quân Tùy vây khốn trên núi, là hắn không để ý quân lệnh dẫn theo 300 binh lính phá vòng vây cứu nàng ra. Mà trận này, vì bảo hộ Khương Sơ Ảnh đang bị thương, bảo kiếm mà tiên vương ban cho hắn cũng vụt khỏi tay, ngay cả kiếm tuệ mẫu phi tự tay đan cho hắn cũng cùng kiếm rơi xuống vách núi.
Rồi cũng chính sau trận chiến ấy, ánh mắt của Khương Sơ Ảnh với hắn rốt cục có chút sắc ấm. Nàng nói nàng không thích thiếu ân tình của người khác, cho nên chắn chắn sẽ trả lại một mảnh kiếm tuệ cho hắn, đáng tiếc lời hứa còn chưa kịp thực hiện, bọn họ đã nhận được hoàng lệnh trở lại kinh trước. Nhưng mà lần hồi kinh đó, mọi thứ đều đã không còn nguyên dạng nữa.
Nếu nói gặp phải Khương Sơ Ảnh là kiếp số đời này của hắn, vậy sau lần Khương Sơ Ảnh hồi kinh gặp được Nhan Y Lam trong yến hội, đó cũng là kiếp số của nàng. Vì lần gặp đó, nàng dùng thời gian cả đời để thường bồi.
Hắn vốn tưởng rằng Khương Sơ Ảnh đã sớm quên đi lời hứa ban đầu của nàng, nhưng Ngô vương chạm vào sợi kiếm tuệ đã bạc màu này, nhìn đến vài sợi chỉ đỏ trúc trắc méo lệch kia, giờ khắc này hắn mới chợt sáng tỏ, Khương Sơ Ảnh vẫn luôn nhớ kỹ. Chỉ là sau đó mọi thứ đều đã khác, lập trường của bọn họ, quan hệ của bọn họ, hết thảy đều thay đổi, cho nên kiếm tuệ này, nàng cũng không còn cơ hội thích hợp để đưa cho hắn.
Không đúng.
Bỗng nhiên từ trong hồi ức hoàn hồn, Ngô vương thân thể đại chấn, ánh mắt nhìn kiếm tuệ trong tay bắt đầu rung động, thần tình viết đầy nghi hoặc cùng khiếp sợ.
Khương Sơ Ảnh đã chết. Chuyện này không có khả năng còn có người nhớ kỹ, nhưng vì sao, vì sao nhiều năm sau, kiếm tuệ mà Khương Sơ Ảnh tự tay kết lại đươc Khương Ngưng Túy đưa cho hắn.
Trong lòng vừa loạn vừa kinh, không ngừng đau nhức, trước mắt liên tục hiện ra gương mặt của Khương Sơ Ảnh cùng Khương Ngưng Túy, rõ ràng không giống nhau, nhưng thần tình cũng ngữ khí, đôi mắt bình tĩnh không chút sợ hãi, lại tương tự như thế.
Sơ Ảnh.
Xe ngựa xốc nảy một cái, Ngô vương thoáng hoàn hồn, trong lòng tựa hồ có đáp án, tuy nhiên lại thủy chung không thể tin được, dù sao điều này thật sự quá mức hoang đường. Nhưng ngoại trừ cách giải thích đó, hắn không thể tìm ra lý do thứ hai nói rõ tất cả kỳ lạ.
Chợt vén rèm xe nhìn lại hoàng cung, xuyên thấu qua cửa cung sắp đóng lại, hắn thấy trên cổng thành có một người đón gió mà đứng, dưới màn tuyết trắng xóa trở nên vô cùng thoát tục. Người nọ một thân y sam thủy lục, dây lưng bạch sắc lay động, trên mặt che bằng lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt đạm nhạt như mặt hồ, lấp lánh.
Tiên tư ngọc cốt như vậy, dù đứng dưới thiên địa bao la cũng khó giấu đi khí thế nghiêm nghị từ trong xương.
Sơ Ảnh, quả thật sẽ là nàng sao?
Cửa cung cao ngất chậm rãi khép lại, Ngô vương phí công vươn tay, muốn bắt được mạt thân ảnh đạm nhiên như tiên trên cửa thành, muốn giữ lại phần quá khứ không thể nói nhất nơi đáy lòng, nhưng tiếc là cái gì cũng không nắm được, chỉ có làn gió vô tình xuyên qua khẽ tay. Mà phần nghi ngờ kia, cuối cùng cũng không ai có thể cho hắn một đáp án.
Một khắc trước khi cửa cung kép kín, Ngô vương thấy mạt thân ảnh này chậm rãi xoay người, dường như đang cáo biệt đoạn chuyện xưa giữa bọn họ, vừa tựa như nàng đã sớm đem chuyện của kiếp trước ném ở sau lưng, nàng chỉ phất tay áo đưa lưng về phía hắn bước xuống thành lâu, cùng hắn càng lúc càng xa.
Gió trên cổng thành thổi đến trái tim đều trống rỗng lạnh băng, mảnh khăn lụa trên tay Khương Ngưng Túy cũng theo gió bay đi, nàng từ trên đi xuống, đôi mắt đạm mạc viết đầy tịch nhạt.
Trở về Phượng Nghi cung, Khương Ngưng Túy đi qua hành lang khúc khuỷu, lại dừng bước trước đại môn Tê Loan điện.
Khẽ đẩy cửa ra, một làn hương nhàn nhạt thấm người lướt đến. Dưới đại điện vắng lặng đi vào, phát hiện trong điện không có nhiều cung nhân hầu hạ, nói vậy Nhan Y Lam là đang chờ nàng trở lại.
Thả nhẹ bước chân đi vào bên trong, liền thấy Nhan Y Lam khoác một kiện hồ cừu, đang ngồi trước bàn cờ giải tử cục. Nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ nửa mở, Khương Ngưng Túy nhíu mày, đi nhanh đến đóng cửa sổ lại.
"Ngươi đã trở về?" Nhan Y Lam đặt quân đen trong tay xuống, quay đầu nhìn Khương Ngưng Túy bên cửa sổ, mỉm cười nói.
Khương Ngưng Túy cũng không đáp, nàng đóng kỹ cửa sổ, lấy ấm lô đặt vào tay Nhan Y Lam, thanh âm thanh lãnh, lộ ra nhàn nhạt không vui.
"Trưởng công chúa thân thể còn chưa tốt, sao có thể ngồi bên cửa hóng gió?"
"Ngô vương đi rồi?" Nhan Y Lam nghe lời đem ấm lô Khương Ngưng Túy đưa đến ôm vào lòng, hỏi:
"Các ngươi đã nói những gì?"
Khương Ngưng Túy thần sắc đạm nhiên, lắc đầu:
"Ta vẫn chưa gặp hắn." Nàng bất quá là....đi hoàn trả một chút ân tình còn thiếu kiếp trước mà thôi.
Nhan Y Lam cũng không hỏi thêm gì nữa, nàng cử động đôi chân ngồi đã lâu, vừa định đứng lên, thấy Khương Ngưng Túy ném đến ánh mắt lạnh lùng, không khỏi cười khổ.
"Ngưng Túy, ngươi còn muốn trói ta ở trên giường bao lâu?"
Khương Ngưng Túy không để ý đến sự oán giận của Nhan Y Lam, nàng ngồi vào chỗ đối diện, không trả lời mà chỉ nói:
"Nếu như nói có thể, ta hi vọng chốt ngươi trên giường cả đời."
"Chân ngôn thật dụ người suy nghĩ xa xôi." Nhan Y Lam vô tâm vô phế nở nụ cười.
"Nếu để người ngoài nghe được, e là sẽ sinh lòng loạn tưởng."
Có thể tự nhiên đúng đắn nói ra những lời không cần mặt mũi như thế, toàn thiên hạ này cũng chỉ có Nhan Y Lam, bản lĩnh miệng lưỡi lưu loát của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy vẫn biết rõ, nên nàng cũng không phí lời tranh cãi nhiều, trái lại đạm nhạt nói:
"Ta đi bảo Bích Diên mang thuốc qua đây."
Vươn tay kéo Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam bật cười:
"Ngưng Túy, ta đã hoàn toàn bình phục."
"Thái y đã dặn dò, thuốc của Trưởng công chúa không thể gián đoạn, bằng không khó tránh khỏi sẽ lưu mầm bệnh." Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhan Y Lam, nàng lại không khỏi có chút mềm lòng.
"Trưởng công chúa tạm thời nhẫn một chút đi."
Dáng vẻ thấp giọng dỗ dành này của Khương Ngưng Túy quả thực mê người, trong đạm nhiên lộ ra ôn nhu săn sóc, cào vào lòng Nhan Y Lam, khiến nàng bất giác có chút ngứa ngáy. Khóe miệng hiện lên tiếu ý ranh mãnh, bàn tay kéo Khương Ngưng Túy hơi dùng chút lực, Khương Ngưng Túy liền không khỏi lảo đảo lui về sau một bước, bắt đươc cơ hội Khương Ngưng Túy mất thăng bằng, Nhan Y Lam lại dùng lực thêm một chút, Khương Ngưng Túy liền triệt để ngã theo phương hướng của Nhan Y Lam.
Trời đất nháy mắt xoay chuyển, đến khi Khương Ngưng Túy hồi thần, nàng đã ngã xuống trên ghế mềm, mà Nhan Y Lam từ bên cạnh lật người lại, thoáng chốc trói buộc nàng dưới thân.
"Đứng lên."
Đôi mắt Khương Ngưng Túy như hàn băng, nàng nhìn chăm chăm Nhan Y Lam đang từ trên cao nhìn xuống nàng, hơi híp mắt, vươn tay muốn đẩy kẻ đang cười quyến rũ đắc ý kia ra, rồi lại cố kỵ tổn thương trên vai nàng, hai tay không dám quá mức dùng sức cự tuyệt.
Nhan Y Lam đương nhiên đã nhận ra nỗi lo của Khương Ngưng Túy, nhưng cách làm 'được ngon ngọt thấy tốt liền thu' trước nay đều không phải tác phong của nàng, vì vậy nàng càng thêm càn rỡ xích gần đến gương mặt mang chút tức giận của Khương Ngưng Túy, bờ môi đặt bên tai nàng nhẹ giọng trêu đùa.
"Ta nói ta đã khỏi hoàn toàn rồi, nếu ngươi không tin, có thể kiểm chứng thử xem."
Nói xong, nhưng chờ lâu lại không nghe Khương Ngưng Túy trả lời. Vốn dĩ Nhan Y Lam cũng chỉ là định trêu chọc Khương Ngưng Túy một phen, bây giờ thấy nàng không có động tĩnh, Nhan Y Lam cũng sẽ không quá phận ép bức. Mới vừa từ bên tai Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, liền thấy nàng đột nhiên khẽ khẽ nở nụ cười với Nhan Y Lam, đôi mắt lạnh lùng nhiễm tiếu ý ung dung, chỉ một thoáng như gió xuân thổi qua mặt hồ phẳng lặng, dẫn đến một mảnh rung động lấp lánh.
Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Y Lam, chợt cười nói:
"Được."
Danh Sách Chương: