Mục lục
Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô vương nhìn chăm chú Khương Ngưng Túy, nhìn một chút, lại bất giác như cùng thân ảnh nào đó từ nơi sâu thẩm trong ký ức chồng vào nhau, từng có thời khác, Khương Sơ Ảnh cũng đã nói những lời tương tự, hình ảnh quá mức giống nhau khiến Ngô vương sinh lòng mệt mỏi, lại khiến Ngô vương rung động theo.
Dường như nữ tử Khương gia đều cố chấp như thế, rõ ràng nên là một nữ tử thông minh thiên hạ khó được, lại cứ luôn vì một chữ tình mà họa địa vi lao, vì Nhan Y Lam làm tất cả những việc sai trái to lớn trong thiên hạ.
"Vì Trưởng công chúa làm đến mức như thế, ngươi hà tất?" Ngô vương trào phúng, giống như đang cười Khương Ngưng Túy đa tình, lại như đang cười nàng cuồng dại.
"Cho dù ngươi vì nàng đánh cược tính mệnh, nàng cũng sẽ không vì ngươi mà rơi một giọt nước mắt, con cháu hoàng gia đều là không có tâm không có tình, lẽ nào đến bây giờ ngươi còn chưa nhìn rõ?"
Trà đã có chút nguội, vào miệng đắng chát khôn xiết, Khương Ngưng Túy từng ngụm chậm rãi uống cạn, nàng bình tĩnh nói:
"Ngô vương không cần nói nữa, nàng là người thế nào, ta hiểu hơn Ngô vương."
"Vậy ngươi cũng nên rõ hơn bản vương, vì giang sơn này, nàng sớm muộn vẫn sẽ vứt bỏ ngươi."
Mắt nhìn Ngô vương kéo ống tay áo đứng dậy, Khương Ngưng Túy theo động tác mà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhạt như hồ phản chiếu ra hình bóng của hắn.
"Nếu như nàng vì ta mà từ bỏ thiên hạ, Trưởng công chúa như vậy sẽ chỉ khiến ta coi thường, cũng sẽ phụ một mảnh thâm tình của ta với nàng. Huống hồ, lòng nàng có ta, vậy là đủ rồi. Còn lại, ta không định so đo, cũng lười tính toán."
Ngô vương nhíu mày.
"Cho dù lòng của nàng, vĩnh viễn đặt ở một người khác?"
"Thì sao chứ?" Khương Ngưng Túy cười, đôi mắt trong suốt bình tĩnh không nhiễm chút tạp chất.
"Tình cảm của ta với nàng, vốn dĩ chính là chuyện của riêng ta, không liên quan đến nàng."
Ngô vương im lặng nhìn chăm chăm vào Khương Ngưng Túy, nàng dưới ánh nến mờ nhạt giống như cái bóng không chân thật, hắn tựa hồ đến bây giờ đều không thể chân chính nhìn rõ nàng, hắn cũng chưa bao giờ từng thấy có một nữ tử nào như nàng, yêu đến rộng lượng, yêu đến thản nhiên, lý trí ẩn nhẫn rồi lại nóng bỏng chuyên chú. Hắn từng cho rằng, nếu như đoạn tất cả đường lui của nàng, giam cầm nàng bên người, nàng nhất định sẽ thúc thủ vô sách, tùy ý bị mình bày bố, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy bản thân làm sai rồi, lúc đối mặt nàng, hắn dĩ nhiên lại cảm thấy không chút biện pháp.
Nhan Y Lam là nhược điểm của nàng, thế nhưng nàng lại có thể vì Nhan Y Lam mà trở nên vô kiên bất tồi*, đạp bằng chông gai, không chút sợ hãi.
(*không có gì kiên cố mà không phá nổi; đánh đâu thắng đó (ý nói sức mạnh to lớn))
Chấp hai tay sau lưng, Ngô vương cúi đầu nhìn Khương Ngưng Túy, nhìn đôi mắt không chút sợ hãi của nàng, trong lòng chậm rãi sinh ra một đám lửa, đốt đến ngực đau đớn không ngớt, hắn cười lạnh.
"Đáng tiếc nàng không thể tiếp tục hộ ngươi rồi, thám tử của bản vương đã có được tin tức, chính là Trưởng công chúa hôn mê bất tỉnh, lúc này đây, e là cửu tử nhất sinh rồi."
Câu nói đột ngột xuất hiện như đau đớn lăng trì thoáng chốc muốn đánh vỡ nội tâm Khương Ngưng Túy, siết chặt ly trà, tuy những lời này khó biết thật giả, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ cuộc trốn chạy trước khi hôn mê, Nhan Y Lam vì bảo vệ nàng mà bị thương, khi đó tình huống quá mức hoảng loạn, các nàng đã mệt nhoài, nàng thậm chí chưa kịp tỉ mỉ dò xét vết thương của nàng ấy.
Nhan Y Lam.
Quân trướng trống rỗng, sớm đã không còn thân ảnh của Ngô vương, Khương Ngưng Túy vẫn ngồi trước bàn, bầu bạn với ánh nến cô độc. Nàng chậm rãi niệm cái tên đã khắc sâu tận xương này, lại có chút nhớ nàng ấy, nỗi nhớ trước giờ chưa từng có. Nhắc đến cũng buồn cười, bình thường luôn chán ghét tính tình không chút nghiêm chỉnh của nàng ấy, hiện giờ nghĩ đến, rồi lại không khỏi có chút nhớ mong.
Ngươi từng nói, trước khi ta đến, mạng của ngươi thuộc về giang sơn Đại Nhan, nhưng sau khi ta xuất hiện, mạng của ngươi chỉ thuộc về một mình ta.
Cho nên, nếu không có ta cho phép, ngươi tuyệt đối không thể chết.
Tư vị tứ cố vô thân không được tốt cho lắm, những ngày Khương Ngưng Túy ở trong quân trướng, dường như đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ngoại giới, ngoại trừ từng ngày từng ngày từ hừng đông chờ đến hoàng hôn, nàng cũng không có chuyện gì làm.
Loại tình cảnh này giống y như ngày đầu nàng xuyên đến hoàng cung Nhan Quốc, nhưng khi đó ít nhất còn có Nhan Y Lam bảo vệ nàng, bây giờ, ngoại trừ chính bản thân, không có bất kỳ ai có thể tin cậy dựa vào.
Lần tiếp theo Ngô vương đến đại trướng của nàng, đã là chuyện của năm sáu ngày sau rồi.
Từ bên ngoài hất rèm hùng hổ đi vào, người còn chưa đến, Ngô vương đã đem tấm hoàng chiếu dán trong thành ném đến trước mặt nàng, chiếu thư vàng óng nhất thời làm lóa mắt Khương Ngưng Túy. Nàng quét mắt nhìn Ngô vương, sau đó chậm rãi cầm lấy tấm hoàng chiếu kia, mở ra bắt đầu tỉ mỉ đọc.
Thái tử....đăng cơ...?
Đôi mày chợt nhíu chặt, nàng nghi ngờ lại cẩn thận đọc thêm một lần, đáy lòng càng siết chặt, đầu loạn thành một đoàn, vô cùng bối rối, thế nào cũng không lý giải được.
Vì sao lại cứ nhất định muốn Thái tử đăng cơ vào lúc này, Nhan Y Lam, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hay là....
Ngực run run phát đau, Khương Ngưng Túy nét mặt vẫn đạm mạc như thường, chậm rãi gấp gọn hoàng chiếu, rũ mắt hỏi:
"Ngô vương muốn nói điều gì?"
"Thiên hạ này chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ." Chút biến hóa trên mặt nàng không thể lừa gạt hắn, tự hồ cảm thấy hài lòng với sự thất thố đó của nàng, hắn cười lạnh.
"Trưởng công chúa chưởng quản Nhan Quốc nhiều năm, túc triều chính, trừ nịnh thần, vì Thái tử quả thật có thể nói là dụng tâm lương khổ, hiện giờ rốt cuộc như nguyện giao vào tay Thái tử, đáng tiếc ngươi đoán xem, chỉ dựa vào một mình Thái tử, có bản lĩnh giữ vững hoàng vị hay không? Nói cho cùng, Thái tử có thể ngồi trên ngôi vị Thái tử lâu như thế, không phải hắn có năng lực này, mà là Trưởng công chúa giữ thay hắn, nếu không có vị hoàng tỷ này ở bên bảo hộ, hắn chẳng là cái thá gì."
Khương Ngưng Túy từ chối cho ý kiến, hồi lâu mới nhàn nhạt nói:
"Ngô vương quá coi thường Thái tử, bất luận thế nào, khinh địch là điều tối kỵ của binh gia."
"Đến mức này, ngươi còn muốn nói thay Thái tử?" Ngô vương vươn tay mở ra hoàng chiếu đã được xếp gọn, bày ở trước mặt nàng, để nàng có thể nhìn rõ từng câu từng chữ trên đó.
"Ngươi lẽ nào không thấy trên đó viết gì sao? Ngày Thái tử đăng cơ hoàng vị, người trở thành hoàng hậu không phải là Thái tử phi đã hạ táng trong hoàng lăng, mà là công chúa Ương Quốc, Kỳ Nguyệt."
Khương Ngưng Túy bất vi sở động, nàng nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt đạm mạc không chút sợ hãi.
"Cho nên?"
"Nghe nói Trưởng công chúa đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, có lẽ lúc gặp thích khách nhất định đã bị thương rất nặng. Mà Đại Nhan không có Trưởng công chúa sẽ không chịu nổi một kích, toàn bộ hoàng cung nguy cơ tứ phía, ngươi cho rằng Thái tử có thể chống được đến khi nào?" Ngô vương đột nhiên ghé sát vào bên tai Khương Ngưng Tuy, khóe môi kéo ra một tia cười nhạt khát máu, lời nói vang bên tai Khương Ngưng Túy không khác gì lưỡi đao sắc bén, cắt vào lòng nàng.
"Không ngại nói cho ngươi, những người mai phục trên đỉnh núi cũng không phải là người của bản vương, mà là người của Mẫn Nam vương. Hoàng thúc nhẫn nhiều năm như vậy, sớm đã muốn trừ đi Trưởng công chúa cho thống khoái. Có điều, hoàng thúc già rồi, làm việc không đủ sạch sẽ, dĩ nhiên lại để Trưởng công chúa còn sống, cho nên, hoàng thúc với bản vương mà nói cũng đã vô dụng rồi."
Khương Ngưng Túy khẽ run lên, nàng nhíu mi, lòng nhất thời rối như tơ vò.
Thưởng thức biểu tình trong nháy mắt đó của Khương Ngưng Túy, Ngô vương hài lòng nở nụ cười.
"Quân cờ vô dụng sớm phải vứt đi, bất luận hoàng thúc có tránh được một kiếp từ Trưởng công chúa hay không, hắn đã không còn tác dụng với bản vương." Ngô vương kề tai nói nhỏ với Khương Ngưng Túy.
"Ngươi thông minh như vậy, không ngại đoán thử xem, quân cờ kế tiếp bản vương muốn sử dụng, là cái nào?"
Khí tức của Ngô vương gần bên tai, nhưng Khương Ngưng Túy lại quên né tránh, dự cảm bất tường chợt phủ xuống, nàng ngưng thần suy nghĩ chốc lát, sắc mặt bỗng nhiên trắng nhợt, chân tướng quá mức lạnh thấu xương khiến ngực nàng như bị thứ gì hung hắn đánh vào, đau đến không thể thở nổi.
Trong lúc trầm mặc, ngoài trướng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Khương Ngưng Túy chợt hoàn hồn, thấy có một đạo thân ảnh quỳ gối bên ngoài, chấp tay nói:
"Vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn tấu."
Liếc mắt nhìn Khương Ngưng Túy, Ngô vương đứng lên.
"Nói đi."
"Cái này..." Thuộc hạ tựa hồ có chút lưỡng lự, không có lập tức tấu lên.
Biết thủ hạ của mình nhất định là cố kỵ Khương Ngưng Túy vẫn còn ở đây, Ngô vương khoát tay.
"Không sao cả."
Tên thuộc hạ cũng không dám dị nghị nữa, mà thành thật bẩm báo:
"Vương gia, đại tướng quân phái người truyền đến lời nhắn, nói ba ngày sau sẽ đến ngoài thành, muốn mời vương gia gặp mặt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK