Mặt trời đốt cay, rơi xuống da thịt vốn phải cực kỳ nóng bức, nhưng Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy băng lãnh thấu xương.
Chặng đường từ Chiêu Linh điện đến Phượng Nghi cung vốn không xa, tính ra cũng chỉ mất thời gian hai chung trà, nhưng tất cả những hình ảnh liên quan đến Nhan Y Lam luôn lướt qua trong đầu, giống như cơn ác mộng không thể trốn, quên mà không thể quên, nhớ lại không cam lòng nhớ.
Trong nháy mắt phượng liễn hạ xuống, cả trái tim của Khương Ngưng Túy đều treo lên, nàng nhìn đạo cửa cung quen thuộc kia, vẫn cảnh sắc sơn đỏ trụ vàng tươi đẹp đó nhưng hôm nay rơi vào mắt, chỉ cảm thấy tình cảnh này thực châm chọc.
Một đường đi đến Trầm Nhạn các, thần tình trên mặt Khương Ngưng Túy quá mức trấn định, trấn định đến khiến người khác không cảm giác được nội tâm đang gió nổi mây vần của nàng giờ khắc này, cũng sẽ không biết được, lòng nàng bị thiên ty vạn lũ đau đớn siết chặt.
"Thái tử phi?"
Bích Diên đúng lúc từ trong Trầm Nhạn các đi ra, nhìn thấy là Khương Ngưng Túy liền vội vàng nghênh đón, cung kính hành lễ:
"Trưởng công chúa đang xử lý chính sự bên trong, có cần nô tỳ truyền đạt trước một tiếng hay không?"
"Không cần." Khương Ngưng Túy lạnh lùng nói:
"Các ngươi đều lui ra đi, ta có lời muốn nói cùng một mình Trưởng công chúa."
"Đây..." Bích Diên lúc này cũng nhận ra lãnh mạc trên mặt Khương Ngưng Túy không giống ngày xưa, trong lòng có chút bất an, thân người cũng đứng yên không cử động. Nàng suy nghĩ một chút, tuy cảm thấy được có chỗ nào đó không ổn, nhưng nghĩ đến người tới là Khương Ngưng Túy, cuối cùng cũng chỉ theo lời gật đầu một cái:
"Ân."
------
Hương khí lượn lờ, Nhan Y Lam một thân hoa y, dung nhan yêu nhiêu lãnh tuấn, chắp tay đứng bên của sổ, chân mày nhẹ khóa, phượng mâu hẹp dài hơi híp lại, trong mắt tựa như có vô số sầu lo không thể tiêu tán.
Rõ ràng đường nét này, dung nhan này đã khắc vào đầu, nhưng giờ khắc này, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy cực kỳ xa lạ. Nàng đột nhiên phát giác, cho đến tận bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn thấu được Nhan Y Lam, cho dù là trong vô số ngày đêm thân mật nhất, Nhan Y Lam vẫn giống như thâm cung vô tận, là một mê tường không điểm đến.
Nghe được động tĩnh, Nhan Y Lam quay đầu lại, nhìn thấy Khương Ngưng Túy chỉ một mình đứng ngoài điện, liệt dương phía sau làm cho nàng như được nhuộm một tầng ánh sáng rực rỡ, nhưng dù là vậy cũng vẫn không thể thay đổi biểu tình lạnh băng trong mắt nàng.
"Thật hiếm thấy." Nhan Y Lam xoay người, buồn cười nói:
"Ngươi lại sẽ chủ động đến Phượng Nghi cung của ta?"
Mảnh thư trong ống tay như lửa, đốt đến cánh tay cùng cổ tay của Khương Ngưng Túy một mảnh nóng bỏng. Nàng chậm rãi bước vào trong điện.
"Trưởng công chúa từ trước đến giờ lo xa nghĩ rộng, lại cũng có chuyện mà ngươi không nghĩ đến sao?"
Ngữ khí của Khương Ngưng Túy luôn là đạm nhạt, mang theo chút cười nhạo trời sinh, chỉ ba bốn câu đạm nhiên như thường là có thể khiến Nhan Y Lam nghẹn lời không thể nói được. Nhưng lời của Khương Ngưng Túy hôm nay, nghe vào cũng không phải chỉ là vô tâm đùa giỡn, ý châm chọc trong đó, Nhan Y Lam loáng thoáng có thể cảm giác được.
Hơi thu liễm ý cười, Nhan Y Lam hỏi:
"Tìm ta có chuyện sao?"
"Chỉ là tìm thấy một phong thư, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc không giải được, cho nên muốn thỉnh giáo Trưởng công chúa một chút."
Tựa vào cánh cửa sổ phía sau, Nhan Y Lam thật sâu nhìn Khương Ngưng Túy một cái, khẽ nheo mắt, nói:
"Thư gì?"
Đem mảnh giấy trong tay đưa cho Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy cắn nhả rõ từng chữ, chậm rãi nhưng băng lãnh:
"Di ngôn của Thái tử phi."
Có lúc, lời nói cũng có thể vô hình tổn thương người, giống như Khương Ngưng Túy vừa thốt ra những lời này, tựa hồ cũng đã ngăn ra một cự ly giữa nàng cùng Nhan Y Lam.
Trong mắt Nhan Y Lam xẹt qua một tia chấn kinh, tiếp đó là nghi ngờ, cuối cùng tất cả hóa thành muốn nói lại thôi. Nàng cũng không vội tiếp lấy mảnh giấy kia mà là trầm mặc nhìn Khương Ngưng Túy, dường như muốn nhìn thấu ánh mắt nàng, nhìn thấu lòng nàng. Đáng tiếc, trong mắt Khương Ngưng Túy chỉ còn lại lãnh mạc không tan. Nhan Y Lam cũng không thấy được tâm của nàng.
Đưa tay nhận lấy mảnh giấy trong tay Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam thần sắc khó dò mở ra, thời gian từng giây từng phút trôi đi, biểu tình của nàng từ từ đọng lại, mi mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù, tựa như ưu thương nồng đậm đến mức không thể tan.
"Chín tháng trước, Thái tử phi vừa mới gả vào cung, vốn phải là lòng tràn đầy vui mừng, đáng tiếc nàng thế nào cũng không nghĩ ra, Thái tử mà nàng một lòng ái mộ không chỉ không có nàng, còn coi nàng như một công cụ, một công cụ báo thù dùng để thương tổn Trưởng công chúa."
Nhan Y Lam không nói một lời, Khương Ngưng Túy liền thay nàng nói ra, đem chân tướng mà nàng chưa từng biết, nói hết toàn bộ.
"Thái tử muốn mượn lý do ra khỏi thành luyện binh, âm thầm thu gom binh lực, ở ngoài cung phát động chính biến. Nhưng vạn sự đã sẵn sàng, duy chỉ thiếu một lý do công thành đoạt vị thuận lý thành chương, cho nên hắn nghĩ đến Thái tử phi, nữ tử duy nhất theo hắn. Hắn biết Trưởng công chúa luôn yêu thương Thái tử phi, cho nên hắn ép nàng cống hiến cho mình, bức nàng uống vào tình dược không thuốc giải, lại mời Trưởng công chúa đến Chiêu Linh điện. Tình dược không thể giải, mà thời điểm Thái tử phi hiểu ra đã là quá muộn, nàng khóc cầu Trưởng công chúa đừng mời thái y, bởi vì nàng sợ sau khi chuyện bại lộ sẽ hại Khương gia cùng nàng trở thành trò cười của thế nhân, cho nên Trưởng công chúa mềm lòng."
Dường như vết sẹo vừa khép vảy lại bị khóe ra, từng câu từng chữ của Khương Ngưng Túy so với lăng trì càng làm cho người ta tuyệt vọng đau đớn, trí nhớ càng muốn quên lại càng rõ.
Thái tử phi đêm đó, nàng đêm đó.
Cảm thụ đau đớn hỗn loạn tựa hồ muốn xé rách nội tâm của Nhan Y Lam.
Nàng vẫn luôn nhớ rõ Thái tử phi đêm đó, sắc mặt đỏ bừng, giống như hoa đào sau mưa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tuyệt vọng, nàng run rẩy bắt lấy vạt áo của mình, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống giường, lan ra một đạo vết tích bi thương.
Nàng ấy thở dốc cầu nàng, cầu nàng cứu bản thân, nói nàng ấy có lẽ sắp chết, hi vọng nàng có thể nhìn trên phân thượng của phụ thân cùng tỷ tỷ mà cứu nàng ấy một lần.
"Thật ra kế hoạch của Thái tử rất đơn giản, sau khi chuyện thành, sáng ngày hôm sau nhận được bồ câu đưa tin của Thái tử phi, hắn sẽ mượn lý do Trưởng công chúa nhúng chàm Thái tử phi để suất binh công vào hoàng thành, bức Trưởng công chúa giao ra đế vị. Đáng tiếc, Thái tử thiên tính vạn tính, duy chỉ sót một điểm, tuy Thái tử phi hữu tình với hắn, nhưng Trưởng công chúa lại có ân với nàng. Đến ngày hôm sau tỉnh lại, nàng mới hiểu mình đã sai vô cùng. Nhưng hối hận lại có tác dụng gì? Hết thảy đều đã không còn kịp rồi. Trưởng công chúa cùng Thái tử, nàng nhất định phải phụ lòng một bên, nhưng bất luận là người nào, nàng đều không thể cô phụ được. Cho nên nhu nhược như nàng, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến cái chết để tạ tội."
Khương Ngưng Túy dừng một lúc, nàng đột nhiên có chút không nói được, trái lại cũng không phải vì câu chuyện của Thái tử phi làm nàng sinh ra mấy phần đồng tình, mà là vì thần tình trầm mặc ảm đạm của Nhan Y Lam.
Nhan Y Lam cũng không ngăn nàng, trái lại, sự trầm mặc của nàng chính là đồng ý lớn nhất, nhưng nàng vẫn cảm thấy đây giống như một trận đánh cuộc lưỡng bại câu thương, các nàng đều sẽ thua sạch sẽ.
Cũng không phải là không có hối hận.
Nhan Y Lam cười tự giễu một cái, nếu như ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy Thái tử phi hối hận tự trách như vậy, có thể nhuyễn ngôn tế ngữ với nàng một chút, mà không phải tức giận rời đi không nói một lời, có lẽ Thái tử phi khi đó sẽ không chọn phương thức như vậy để kết thúc bản thân, sẽ không chọn chết đi dưới đáy hồ băng lãnh.
Nếu nàng có thể kiên nhẫn một chút với nàng ấy...
Vẻ mặt của Nhan Y Lam hoàn toàn rơi vào trong mắt Khương Ngưng Túy, lòng nàng cũng trống rỗng, thì ra cái gọi là chân tướng cũng không có lấp đầy bao nhiêu nghi ngờ trong lòng nàng, trái lại đã mang đi tất cả tâm của nàng, chỉ để lại một mảnh trống vắng, im lặng cười nhạo sự ngu ngốc của nàng...
"Cho nên, thời điểm Trưởng công chúa cứu Thái tử phi lên, nàng đã không còn hô hấp, đúng không? Mà Trưởng công chúa vì để che giấu sự thật rằng Thái tử phi đã chết, tuyên bố với bên ngoài rằng sau khi rơi xuống nước, Thái tử phi đã hôn mê bất tỉnh, chẳng qua là vì trừ đi ý niệm vọng tưởng khởi binh tạo phản của Thái tử thôi. Thật ra tất cả thân tín bên người Thái tử phi khi đó, bao gồm cả Thái y, trong lòng đều hiểu rõ một chuyện, buổi sáng ở Khúc Hà viên hôm đó, Thái tử phi đã ngừng thở."
Khương Ngưng Túy chậm rãi nhắm hai mắt, dưới tầm mắt khẽ nâng của Nhan Y Lam, nàng liều mạng khắc chế cảm xúc mới có thể bình tĩnh đem những lời kế tiếp nói ra:
"Nhưng vậy mà ba ngày sau, Thái tử phi vốn đã chết từ lâu lại đột nhiên tỉnh lại, nàng nói nàng cái gì cũng không nhớ, thậm chí ánh mắt nhìn Trưởng công chúa đều là xa lạ lại cảnh giác. Lúc đó, Trưởng công chúa đã đối đãi với nàng thế nào? Một dị loại? Hay là một thích khách ngụy trang giả mạo? Hoặc là Thái tử phi chết đi sống lại?"
Thân thể hoàn toàn tựa trên cửa sổ, dường như đó là khí lực duy nhất chống đỡ bản thân. Hô hấp của Nhan Y Lam ngưng trệ, nàng lặng lẽ nhìn Khương Ngưng Túy, nhưng phát giác trong mắt nàng đang cố sức giấu đi bi thương, tương tự như bản thân.
"Ban đầu đã biết, ngươi không phải nàng." Nhan Y Lam tịch mịch cười khẽ, tiếng cười lộ ra khổ đau như có như không.
"Không phải chưa từng ôm ảo tưởng, ảo tưởng thật sự là nàng chết mà sống lại rồi. Đáng tiếc, cả hai trừ thân xác kia, nơi nào cũng không giống. Thế nhưng Thanh Phù lại nói với ta, trên người cả hai có dấu vết như vậy, nàng chắc chắn nói, ngươi chính là chủ tử của nàng, nàng hầu hạ ngươi đã vài năm, sẽ không thể không nhận ra, cho nên, ban đầu ta quả thật có chút nghi ngờ."
Chỉ là, có đôi khi muốn phân biệt một người, chỉ dựa vào túi da bên ngoài là không đủ. Mà tính cách, mới là thứ không biết nói dối nhất.
Chỉ cần một chút dò xét, trong lòng Nhan Y Lam đã có câu trả lời, nhưng thứ duy nhất nàng không hiểu là, tại sao 'Khương Ngưng Túy' sẽ xuất hiện ở đây, nàng là ai, mục đích nàng đến đây là gì, nàng là gián điệp, hay là tai mắt của Thái tử cùng Ngô vương nằm vùng bên người nàng?
Nàng cũng không biết, cho nên nàng tương kế tựu kế, một bên âm thầm dò xét 'Khương Ngưng Túy', một bên lại lợi dụng nàng, diễn xuất một vở kịch hay. Khi đó, nàng đúng là cần một Thái tử phi thế thân, mượn đó để lừa gạt Thái tử, cũng mượn đó để ổn định lại giang sơn lung lay sắp ngã của Đại Nhan. Mà một Thái tử phi nói dối rằng cái gì bản thân cũng không nhớ, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Cái gì cũng không nhớ, tự nhiên cũng không nhớ tất cả ước định trước khi đi giữa Thái tử cùng nàng. Cho dù sau đó Thái tử hồi cung, đối mặt với một Thái tử phi đã sớm quên mất tất cả, dù trong lòng có không cam tâm thế nào cũng chỉ có thể giấu đi.
"Nhưng rốt cuộc ngươi vẫn biết, ta không phải nàng, đúng không?" Bàn tay giấu trong tay áo của Khương Ngưng Túy từ từ siết chặt. Nàng cuối cùng đã hiểu tất cả, duy chỉ có một điểm, bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ ra.
"Nếu đã biết, vậy thì ban đầu trên buổi yến tiệc tiếp Ngô vương hồi kinh, tại sao ngươi phải cứu ta?"
"Người kia có phải ngươi hay không, thật ra thì trong mắt ta lúc đó, đều như nhau." Tựa hồ biết được những lời này của mình sẽ mang cho Khương Ngưng Túy thống khổ thế nào. Nhan Y Lam chần chờ một chốc, cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra:
"Trước buổi tiệc, ta đã biết được, Ngô vương sẽ thiết lập thích khách trên yến hội, mục đích ban đầu của hắn chính là ta. Cho nên, ta bất quá là mượn tâm tư của hắn, cố ý để bản thân bị thương, để Ngô vương cùng Lục hoàng tử thả lỏng phòng bị, từ đó lộ ra chân tướng, một lần diệt trừ tai mắt của Ngô vương bên người Thái tử, chính là Lục hoàng tử."
Thật ra thì, trên đường đến đây, Khương Ngưng Túy đã nghĩ qua khả năng này. Chỉ là từ đầu đến cuối cũng không thể thật sự lựa chọn tin tưởng, nàng thậm chí không muốn thừa nhận, vào thời khắc nàng động tâm với Nhan Y Lam, người kia lại chỉ đang tận tâm tận trách diễn một màn kịch. Trong lòng Nhan Y Lam, nàng bất quá chỉ là một con cờ.
Vẫn cho là cái lần thích khách hành thích đó, Nhan Y Lam vội vàng muốn tìm nàng là vì lo lắng. Thật ra thì cho đến bây giờ đều không phải. Nàng ấy bất quá vẫn chỉ hoài nghi mình là tai mắt của Ngô vương, cải trang thành dáng vẻ mất trí nhớ, ngụy trang thành Thái tử phi ở lại bên cạnh, cho nên ngay cả khi thích khách đã ép đến gần trước mắt, nàng vẫn chỉ đứng trong Ngự lâm quân lạnh lùng nhìn, cho đến khi xác nhận thích khách thật lòng muốn hại nàng, người này mới từ trong Ngự lâm quân phá vòng vây mà ngăn ở trước người nàng.
Nàng cho là Nhan Y Lam chung quy sẽ có một chút thật lòng với nàng, hôm nay mới biết, bất quá chỉ là một vở tuồng.
Khương Ngưng Túy cười một tiếng, ánh mắt lại băng lãnh thấu xương.
"Thì ra hoàng hậu bảo ta làm một thanh đao bên cạnh ngươi, quay đầu lại, ta thật sự chỉ là một lưỡi đao sắc bén trong tay ngươi mà thôi." Nói đến đây, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, đôi mắt của nàng đỏ đến giống như muốn xuất huyết, nhưng lại chưa từng rơi một giọt lệ.
"Nhiều ngày đêm như vậy, ngươi nhìn quân cờ này không thể tự kiềm chế mà thất thủ trong bố cục là ngươi bày ra, nhìn ta làm nhiều chuyện ngu xuẩn không để ý tất cả như vậy, có phải cảm thấy rất đáng cười hay không?"
"Ta luôn muốn ngươi tránh xa ta một chút, không muốn có một ngày ngươi rốt cuộc biết ta là một kẻ bỉ ôi thế nào. Cho nên tiết hoa đăng ngày đó, ta tự cho là bản thân đã nói rất rõ, ta nghĩ, nếu khi đó ngươi có thể bởi vì sự tàn nhẫn kia mà rời đi, có lẽ ngươi sẽ không biết được chân tướng, cũng sẽ không tiếp tục bị tổn thương. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác lại vì ta mà ba lần bốn lượt mạo hiểm, ta không cách nào nói từ 'không' với ngươi như vậy. Cũng nhìn ngươi vô số lần vì thân phận Thái tử phi mà rối rắm khổ sở, ta cũng không phải là không muốn nói chân tướng cho ngươi. Chỉ là, bất luận có nói hay không, đều đưa ta và ngươi vào địa ngục vô tận."
Thì ra, hết thảy cũng chỉ là một cục diện mà Nhan Y Lam đã bố trí, nhưng nàng lại trong trò chơi này mà giao phó tất cả chân tâm. Ngay từ đầu nàng đã thua, thua ở ánh mắt kinh diễm lần đầu gặp Nhan Y Lam, thua trong những ngày đêm cùng Nhan Y Lam chung đụng, thua trong tràng diễn của Nhan Y Lam.
Nhưng, làm sao có thể trách ai được? Ban đầu là chính nàng đơn phương tình nguyện thất thủ, nàng làm sao có thể hận Nhan Y Lam? Thật là một chuyện bi ai, lý trí không cách nào dứt bỏ, đáy lòng lại bất lực ái mộ.
Ta tự nguyện giao ra trái tim, làm sao có thể trách ngươi tùy ý chà đạp?
"Trưởng công chúa quả thật là kế sách hay, ta...." Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Y Lam một cái, nhẹ giọng nói: "...Cam bái hạ phong."
Hết thảy cũng không cần nói nữa, bởi vì tất cả câu trả lời nàng đều đã rõ. Nàng nhập mê vào màn diễn của người khác, quay đầu lại mới hiểu, đến khi hạ màn, cuối cùng chỉ còn lại nàng đơn độc. Người xem đều đã rời đi, có lẽ thứ cuối cùng nàng có chỉ là một thân tịch mịch, không còn ai có thể nói.
"Ban đầu, ta quả thực từng hoài nghi ngươi là gián điệp, nhưng về sau lại cảm thấy, so với gián điệp, ngươi tuyệt đối càng giống một kẻ trộm." Khương Ngưng Túy xoay người muốn đi, Nhan Y Lam phí công vươn tay đến, nhưng cái gì cũng không bắt được. Lòng nàng độn đau, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói ra.
"Ngươi đem lý trí cùng lãnh tĩnh của ta đều trộm đi, thậm chí một lần còn khiến ta cảm thấy, ta nhất định là điên rồi mới có thể quyến luyến ngươi như vậy."
Lời của Nhan Y Lam miễn cưỡng kéo lại bước chân của Khương Ngưng Túy, ngực đau đến như sắp nứt ra, Khương Ngưng Túy chỉ nghiêng người tránh đi, thấp giọng cười nói:
"Nói thật dễ nghe." Nói đến đây, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Nhan Y Lam.
"Nhưng Trưởng công chúa cảm thấy, chuyện đến nước này, ta vẫn còn tin tưởng ngươi sao?"
Khương Ngưng Túy nói đến đây, trong lòng lại tỉ mỉ nghĩ một chút, cuối cùng sáng tỏ đáp:
"Thật ra thì Trưởng công chúa không cần làm vậy, Đại Nhan bây giờ đã sớm không cần Thái tử phi này rồi."
Lời nói tự trào của Khương Ngưng Túy khiến Nhan Y Lam không khỏi cau mày, nàng theo bản năng kêu lên:
"Ngưng Túy."
"Đừng gọi." Thân ảnh của Khương Ngưng Túy ngừng ở bên ngoài cửa điện, nàng cuối cùng quay đầu nhìn Nhan Y Lam một cái, chỉ là trong ánh nhìn này đã không còn tình quyến như ngày xưa.
"Ngươi biết rất rõ, ta không phải."
Từ đầu ngươi đã biết, ta không phải Thái tử phi. Nhưng ngươi vẫn có thể mắt lãnh nhìn ta dùng mọi cách che dấu, thậm chí lợi dụng đùa bỡn ta, đem tất cả cảm tình của ta với ngươi làm thành một quân cờ, làm lưỡi đao sắc bén trong tay ngươi, không chút nào xấu hổ mà tùy ý chơi đùa.
Cũng đúng, ta sớm phải biết, người trong hoàng cung này đều là không có tâm.
Thân ảnh của Khương Ngưng Túy chậm rãi nhập vào dưới ánh mắt trời chói mắt, Nhan Y Lam thất vọng ngưng mắt nhìn hồi lâu, đến khi muốn đuổi theo mới phát hiện trong tầm mắt đã sớm không còn thân ảnh của nàng. Tựa như ân ân oán oán giữa cả hai vậy, đến khi nàng muốn thật lòng đối đãi, lại phát hiện đã không còn kịp nữa.
Cúi đầu nhìn di ngôn Thái tử phi lưu lại khi còn sống, hàng chữ cuối cùng kia lần nữa bất ngờ nhảy vào trong tầm mắt của Nhan Y Lam.
"Duy nguyện cuối cùng có một ngày, chân tướng được rõ ràng dưới trời."
Đọc đọc, Nhan Y Lam bất giác có chút buồn cười, thế nhưng nội tâm lại càng thêm đau nhức.
"Nha đầu ngốc." Chậm rãi cầm lấy mảnh giấy trong tay đặt trên cung đăng, nhìn nó từ từ hóa thành tro bụi, Nhan Y Lam thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ ngươi không biết, có đôi khi, chân tướng mới là thứ đả thương người nhất sao?"
Danh Sách Chương: