Có lẽ đã sớm có dự liệu, khi Khương Ngưng Túy nghe được tin Trì Úy bị xử tử cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Im lặng ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, Khương Ngưng Túy đột nhiên từ sau bình phong đi đến nội điện, vượt qua Thanh Phù vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
"Nương nương muốn đi nơi nào?"
Khương Ngưng Túy bộ pháp không ngừng, nàng thẳng tắp ra cửa điện, bước khỏi đại điện mới quay đầu nhìn Thanh Phù, lạnh lùng nói:
"Bãi giá Ý An cung."
Ý An cung? Hoàng hậu nương nương?
Thanh Phù sờ không rõ ý đồ của Khương Ngưng Túy, chỉ có thể suy nghĩ một chút, nhưng cũng không dám không vâng lời nàng, liền vội vàng theo phân phó mà sai người mang phượng liễn đến, theo sau nàng đến Ý An cung.
Buổi sáng vừa lúc mới có một cơn mưa nhỏ nên mặt đất hiện lên chút khí ẩm, nhưng sắc mặt của Khương Ngưng Túy so với mặt đất xám xanh còn lãnh ngưng hơn, lộ ra hàn khí đóng băng ba thước, chân mày hơi cau lại dường như có gì đó tích tụ nhàn nhạt vẫy không đi.
-----
Đến Ý An cung, Khương Ngưng Túy nhanh chóng xuống phượng liễn, ngẩng đầu đã nhìn thấy một mạt phi sắc đang đứng bên ngoài cung, tảng đá treo trong lòng từ từ rơi xuống, nhưng đáy lòng lại mơ hồ bị đâm đau.
Nhan Y Lam đứng trước Ý An cung, thời tiết âm mai khiến bóng lưng của nàng ngày càng trầm trọng tôn nhiên. Nghe được tiếng bước chân phía sau, nàng quay đầu lại, cười nhìn Khương Ngưng túy, rõ ràng là ý cười quyến luyến giống như năm xưa, nhưng lại cất giấu mệt mỏi cùng không biết làm sao quá rõ ràng.
Bích Diên vẫn yên lặng đứng bên cạnh, lúc này cũng đã nhìn thấy đoàn người Khương Ngưng Túy, nàng vội vàng nghênh đón hành lễ, sau đó tiến gần mấy bước đến trước người Khương Ngưng Túy, thấp giọng nói:
"Trưởng công chúa sau khi hạ triều liền đến Ý An cung, chỉ là đợi hơn nửa canh giờ nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn không chịu gặp người."
Lần trước, Ninh hoàng hậu đã bởi vì chuyện của Trì Úy mà xảy ra tranh chấp với Nhan Y Lam, hôm nay hoàng lệnh đã hạ, không còn cơ hội có thể sửa đổi,chắc hẳn Ninh hoàng hậu là bởi vì chuyện này mà giận dỗi với Nhan Y Lam. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy hướng Bích Diên gật đầu một cái, sau đó từ từ đi đến bên người Nhan Y Lam.
Ngẩng đầu nhìn về phía đại môn của Ý An điện, Khương Ngưng Túy chuyển tầm mắt sang Nhan Y Lam, thấp giọng nói:
"Trở về cung đi."
Nhan Y Lam cũng không trả lời mà là theo Khương Ngưng Túy nghiêng người nhìn về Ý An cung.
"Đợi bên ngoài Ý An cung hơn nửa canh giờ, ta luôn suy nghĩ, trong lòng mẫu hậu rốt cuộc là oán ta nhiều hơn hay là thất vọng nhiều hơn."
"Nếu mẫu hậu muốn cứu Trì Úy, dựa theo thân phận địa vị của người, ra mặt ngăn lại cũng không phải là một chuyện khó." Thanh âm bình thời không chút tình tự nào của Khương Ngưng Túy, vào giờ khắc này lại dị thường nhu hòa, ngay cả thần tình đóng băng ba thước trong mắt cũng có dấu vết hòa tan.
"Nhưng người lại chưa bao giờ làm vậy trước mặt người trong thiên hạ, ta nghĩ, sợ là trong lòng của người, Trưởng công chúa mới là quan trọng nhất."
Nhan Y Lam cười một tiếng, tịch liêu trên mi mắt cũng theo mạt ý cười này mà tản đi.
"Dáng vẻ chính nhi bát kinh* này của ngươi, thật khiến người ta muốn..."
(*nghiêm túc, đứng đắn.)
"Trưởng công chúa." Nhan Y Lam còn chưa nói xong, Khương Ngưng Túy đột nhiên nâng cao âm điệu, lãnh mâu liếc sang nàng.
"Nơi này dù sao cũng là Ý An cung, tùy tiện cũng phải có mức độ."
Đối với lần ngăn chặn nghiêm khắc này của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam nhún vai một cái, xít đến gần hơn, hương Nguyệt Lân độc hữu liền lập tức quẩn quanh chóp mũi. Ý cười của Nhan Y Lam càng đậm, nàng nói:
"Nếu ngươi thẹn thùng, vậy lần sau đổi thành một nơi không có người liền sẽ nói cho ngươi biết cũng được..."
Khương Ngưng Túy đang định mắng Nhan Y Lam có thể nói ra lời tùy tiện như vậy, không ngờ lại thấy một cung nhân từ Ý An cung đi ra. Khương Ngưng Túy nhận ra đó là ma ma bên người hoàng hậu, bởi vì cũng là dòng dõi vương thất, lại là thiếp thân thị tỳ năm đó theo Ninh hoàng hậu bồi gả vào cung, cho nên người người cũng gọi bà một tiếng 'Vương cô cô'
Nhìn thấy thân tính của hoàng hậu - Vương cô cô - bước ra, Khương Ngưng Túy thu hồi ánh mắt liếc xéo Nhan Y Lam, yên lặng nhìn Vương cô cô đi đến bên người các nàng.
Vương cô cô hành lễ một cái, bẩm báo:
"Nô tỳ bái kiến Trưởng công chúa, Thái tử phi, hoàng hậu nương nương có chỉ, cho mời Thái tử phi một mình vào cung gặp mặt."
"Ta đã biết." Khương Ngưng Túy đáp lời, tầm mắt lướt qua Nhan Y Lam, nói tiếp:
"Làm phiền cô cô dẫn đường."
Nhan Y Lam vẫn chưa từng nói gì, cho đến khi nhìn thấy Khương Ngưng Túy đi sát ngang vai nàng, nàng đột nhiên kéo tay Khương Ngưng Túy lại, nói:
"Mẫu hậu từ trước đến giờ thích lải nhải, nếu ngươi không muốn đi, vậy thì không đi."
Cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay nàng, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, chậm rãi rút tay mình ra.
"Ta cũng đúng lúc muốn gặp mẫu hậu một chút."
Vương cô cô dẫn đường phía trước, Khương Ngưng Túy theo sau bước vào tẩm điện, nhìn thấy Ninh hoàng hậu đang dâng hương niệm phật trong điện. Vương cô cô tỏ ý nàng đi vào, sau đó xoay người lui ra. Cánh cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, Khương Ngưng Túy bước vài bước đến chính điện, liền ngửi thấy một cỗ mùi đàn hương xông vào mũi.
Ninh hoàng hậu tay niết phật châu, chưa từng nhìn Khương Ngưng Túy, đại điện trống rãi trang nghiêm không có chút thanh âm, nhất thời càng trở nên nghiêm túc tịch mịch.
"Có phải ngươi rất muốn hỏi ai gia, vì sao không gặp Trưởng công chúa phải không?"
Đặt phật châu xuống, Ninh hoàng hậu mở mắt nhìn Khương Ngưng Túy, tháng năm đã để lại dấu vết trên gương mặt đoan trang hoa quý của bà, nhưng lại không che được đôi mắt cao ngạo lãnh mạc kia, cho dù cười nhưng vẫn mang theo uy nghi.
Khương Ngưng Túy suy nghĩ một chút, nói:
"Một đạo thánh chỉ sáng nay, liên quan đến thân thế của Trì Úy, đột nhiên qua tay người có tâm tư mà huyên náo đến cả thành đều biết. Trên dưới triều đình bàn luận sôi nổi, ngay cả bách tính trong thành cũng bắt đầu truyền tai nhau, nhưng Trưởng công chúa cũng không quan tâm những thứ này, mà chỉ chờ bên ngoài Ý An cung." Nói xong, Khương Ngưng Túy khẽ rũ mắt.
"Chắc hẳn trong lòng Trưởng công chúa, cảm thụ của mẫu hậu mới là điều nàng quan tâm nhất."
Dường như bị Khương Ngưng Túy đâm trúng tâm sự, Ninh hoàng hậu thở dài.
"Tâm tư của Trưởng công chúa, ai gia làm sao không biết? Nàng đứng bên ngoài bao lâu, lòng ai gia cũng đau bao lâu. Nhưng lúc tiên đế còn tại thế đã từng chính miệng nói với ai gia, nếu sau khi hắn trăm tuổi, không hy vọng nhìn thấy tử tôn Nhan gia chém giết lẫn nhau, hãm hại nhau, ai gia thân là chính thê của tiên đế, làm sao có thể mắt thấy Trưởng công chúa vi phạm ước nguyện của tiên đế mà bao che dung túng chứ?"
Lúc Ninh hoàng hậu nói lời này, thanh âm mang theo băng lãnh lại già cõi, bên trong còn ẩn ẩn thương tiếc cùng bất đắc dĩ khi nói đến Nhan Y Lam. Có khi, bề ngoài của một người có thể mê hoặc nhân tâm, nhưng suy bại bên trong bất luận thế nào cũng không che giấu được.
Khương Ngưng Túy vào giờ khắc này ít nhiều có thể hiểu chút khổ tâm của Ninh hoàng hậu, bà không chỉ là một người mẫu thân mà còn là nhất quốc chi mẫu, bà cũng có chuyện mà bản thân không thể ra sức. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy thấp giọng nói:
"Sở dĩ Trưởng công chúa sẽ làm như vậy, là vì Thái tử."
"Ai gia biết." Ninh hoàng hậu cười một tiếng.
"Ai gia còn biết, chuyện này có liên quan đến Thái tử cùng Trắc phi."
Khương Ngưng Túy trong mắt khó nén kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn Ninh hoàng hậu, sau đó lại rũ đầu. Vốn tưởng rằng Ninh hoàng hậu cũng không biết ẩn tình giữa Liễu Hoán Tuyết cùng Trì Úy, nhưng không ngờ bà đã sớm nhìn rõ tất cả. Khương Ngưng Túy cúi đầu một mực trầm mặc, lúc này, có lẽ chỉ có trầm mặc là phương thức ứng đối tốt nhất.
"Hiện nay, thân thế của Trì Úy đã ầm ĩ đến trên dưới triều đình đều biết, rốt cuộc là ai tiết lộ tiếng gió, thật ra đã sớm không quan trọng. Ngưng Túy, ngươi biết bây giờ cái gì mới là quan trọng nhất không?"
Khương Ngưng Túy thu mắt, đáp:
"Quan trọng nhất, là uy vọng của Trưởng công chúa."
"Không sai." Ninh hoàng hậu nhìn Khương Ngưng Túy, trong mắt lộ ra chút hân úy cùng tán thưởng.
"Hiện giờ cả triều đình đều đang chờ hành động kế tiếp của Trưởng công chúa, nếu Trưởng công chúa giết Trì Úy, vậy thì kẻ có tâm sẽ nói Trưởng công chúa không niệm tình thân, không độ lượng khoan thứ. Nhưng nếu Trưởng công chúa không giết Trì Úy, vậy thì người trong thiên hạ lại sẽ nói Trưởng công chúa bao che hoàng thân quốc thích, công khai coi rẻ vương pháp. Bất luận Trưởng công chúa làm thế nào, cũng nhất định sẽ bị người người chỉ trích."
"Thật ra thì chuyện này vẫn có biện pháp có thể giải quyết thích đáng. Chỉ là trong thiên hạ, có thể làm được việc này, chỉ có một mình ngươi." Ninh hoàng hậu khẽ mĩm cười, cầm một tấm lệnh bài có khắc đồ án tường phượng ném đến bên cạnh Khưng Ngưng Túy.
"Ngưng Túy hãy để ai gia nhìn thật kỹ một chút, Khương gia các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu trung thành với Trưởng công chúa đây."
-----
Thời tiết chẳng biết lúc nào lại bắt đầu mưa phùn kéo dài, khắp nơi một mảnh sương mù, ép đến người không thể thở dốc.
Thanh Phù ngẩng đầu nhìn địa lao trầm nặng trước mặt, lại nghiêng đầu bất an liếc nhìn Khương Ngưng Túy, thấp giọng nói:
"Nương nương, chúng ta....quả thật phải đi vào sao?"
Ngưng Túy, ai gia hi vọng ngươi có thể làm một cây đao bên người Trưởng công chúa, Chém hết tất cả gai nhọn trước người nàng, giết hết tất cả những người nàng không thể giết, tất cả sự vật trở ngại nàng, đối nghịch nàng, chỉ cần quan tâm dọn sạch tất cả. Trước kia có tỷ tỷ ngươi xung phong giết địch, hiện giờ đổi thành ngươi trở thành tay trái vai phải của nàng, làm cây đao tốt nhất trong tay nàng.
Nhớ đến thanh âm lãnh ngưng của Ninh hoàng hậu trước khi nàng rời đi, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Thanh Phù, nhẹ giọng nói:
"Nếu ngươi còn có cơ hội gặp được Trưởng công chúa, nhắn giúp ta một câu với nàng." Nói đến đây, Khương Ngưng Túy cúi đầu nhìn tấm lệnh bài trên tay, tàn niệm cuối cùng trong mắt rút đi, chỉ để lại một mảnh tịch đạm.
"Vị trí Thái tử phi này, ta sợ là không thể tiếp tục làm." Dứt lời, Khương Ngưng Túy không chút do dự, xoay người đi vào địa lao.
------
Vừa đi đến trước cửa đại lao, lập tức có thị vệ canh giữ tiến đến hỏi, nhìn thấy là Khương Ngưng Túy cũng không dám quá mức càng củ, chắp tay nói:
"Nhà lao trọng địa, không biết Thái tử phi làm sao lại đích thân đến đây?"
Lộ ra lệnh bài trong tay, Khương Ngưng Túy lạnh lùng nói:
"Phụng lệnh của Trưởng công chúa, đặc biệt đến thăm Trì hộ vệ." Dứt lời, Khương Ngưng Túy cũng không chờ bọn thị vệ kịp phản ứng, lại ra lệnh.
"Mở cửa."
Bọn thị vệ có chút không rõ tình huống, nhưng bị thanh âm lạnh lùng của Khương Ngưng Túy dọa sợ, cũng không suy nghĩ nhiều liền theo bản năng mở cửa y lời nàng, lại trơ mắt nhìn thân ảnh tố đạm của nàng đi vào địa lao ẩm thấp, rẽ một ngã khác, biến mất giữa ánh nến mập mờ.
Địa lao đã lâu không thấy ánh mặt trời nên cực kỳ u ám ẩm ướt, tỏa ra mùi mục nát. Khương Ngưng Túy đứng lâu, dần dần cảm giác không khí thấm lạnh của địa lao tràn vào da thịt, băng lãnh thấu xương.
Phòng giam của Trì Úy có một cửa sổ nhỏ trên vách tường, hiện ra ánh sáng yếu ớt, đây có lẽ là nơi duy nhất trong địa lao tăm tối có thể tiếp xúc cùng bên ngoài. Một đường theo thị vệ đến đây, nhìn thấy rất nhiều trọng phạm bẩn thỉu lôi thôi, lúc này nhìn thấy Trì Úy một thân bạch y lại đột nhiên có một loại ảo giác không chân thật.
Trì Úy vẫn là Trì Úy, có lẽ quả thật chỉ có người xuất trần như nàng mới có thể dù thân ở lao ngục, cũng khó lấp đi khí chất tiêu sái mờ ảo của nàng.
Dường như đã nhiều ngày không gặp, Khương Ngưng Túy đứng bên ngoài cho lui thị vệ dẫn đường, cách cánh cửa ngục cùng Trì Úy nhìn nhau một chốc mới đẩy cửa đi vào.
Lệnh cho Thanh Phù bày ra một bầu rượu cùng ly trên chiếc bàn nhỏ dưới đất, Khương Ngưng Túy tỏ ý Thanh Phù chờ ở bên ngoài phòng giam, sau đó tự mình châm rượu cho cả hai, cầm lên một ly trong đó, ngón trỏ nhẹ nhàng quét quanh thành ly, lại chuyển tay đưa đến trước mặt Trì Úy.
Trầm mặc nhìn một loạt động tác của Khương Ngưng Túy, Trì Úy cũng không vội lên tiếng hỏi dụng ý của nàng, cho đến khi Khương Ngưng Túy đưa cho nàng một ly rượu, nàng mới khó hiểu mà cười một tiếng, vươn tay nhận lấy.
"Ly rượu này, ta kính ngươi." Khương Ngưng Túy nói đến đây, dẫn đầu uống cạn. Nàng đặt ly rượu xuống, đáy mắt đột nhiên dâng lên một trận hàn khí.
"Xem như là đến đưa ngươi một đoạn đường cuối cùng."
Danh Sách Chương: