Mục lục
Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bên trong Hàm Lương điện đăng hỏa sáng rực, chiếu rọi một mảnh ôn tồn như dòng nước chậm rãi chảy trong ánh mắt Nhan Quân Nghiêu.
Khương Ngưng Túy ngơ ngẩn, tầm mắt quét qua Nhan Quân Nghiêu, cuối cùng buông xuống rơi vào trên mặt đất lạnh băng. Mặc dù trong lòng đã đoán được bảy tám phần nhưng trước đây nàng chưa từng có được sự chứng thực, Khương Ngưng Túy vẫn không thể hoàn toàn khẳng định thân phận của Nhan Quân Nghiêu.
"Sao vậy?" Thanh âm của Nhan Quân Nghiêu vẫn ôn nhu như thế, tựa hồ cũng không bận tâm đến sự thất lễ của Khương Ngưng Túy lúc này, hắn chỉ cười nói:
"Nha đầu ngốc, ngay cả ta mà nàng cũng không nhớ sao?"
Lời của Nhan Quân Nghiêu lộ ra nhàn nhạt sủng nịch, dường như con người hắn chính là luôn ôn nhã như vậy. Nhận thức được điều này làm cho Khương Ngưng Túy không còn lạnh nhạt như trước nữa, nàng vừa muốn mở miệng đáp lại, đột nhiên phía sau truyền đến cổ cảm giác áp bách càng ngày càng ép đến gần, loại cảm giác quen thuộc như thế này, nàng không cần xoay người cũng có thể khẳng định người phía sau là ai.
"Thái tử bất quá chỉ xuất cung mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà ngay cả quy củ cũng quên rồi?" Nhan Y Lam câu khóe môi nhưng lời nói ra cũng không mang bao nhiêu phần vui vẻ, chỉ có uy nghi cùng lãnh mạc là không bao giờ mất.
"Bắt đầu từ khi nào, Thái tử nhìn thấy bản cung có thể không cần hành lễ?"
Ôn tồn trong mắt Nhan Quân Nghiêu rút đi hơn một nửa, hắn xuyên qua thân ảnh của Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Y Lam, lãnh đạm gọi.
"Hoàng tỷ."
Nhan Y Lam mạn bất kinh tâm cười nói:
"Xem ra trong mắt ngươi vẫn còn có vị Hoàng tỷ này."
Dường như trong lòng hắn lúc này đều cho rằng ý của Nhan Y Lam bất quá chỉ là đùa giỡn, Nhan Quân Nghiêu trả lời.
"Hoàng tỷ nói đùa."
Nhan Y Lam không nói gì, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, tầm mắt nhàn nhạt quét qua Khương Ngưng Túy, cái ánh mắt nhìn như vô tình kia lại giống như lửa cháy trên đồng cỏ, đốt đến làm Khương Ngưng Túy ngẩn người.
Bầu không khí quỷ dị đến áp bức, mặc dù Khương Ngưng Túy cũng không biết nguyên do nhưng nàng hiển nhiên phát giác tình hình giương cung bạt kiếm giữa Nhan Y Lam và Nhan Quân Nghiêu. Một người là trưởng công chúa quyền khuynh triều dã, một người là vua một nước trong tương lai, quan hệ giữa bọn họ nếu nói là vừa vi diệu lại vừa căng thẳng thì dường như đây cũng là chuyện đương nhiên.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm."
Thanh âm thông báo của nội quan vang lên lập tức phá vỡ cục diện giằng co này. Nhan Y Lam lặng lẽ thu hồi tầm mắt dạo chơi bên người Khương Ngưng Túy, xoay người nghênh đón thân ảnh Ninh Hoàng hậu.
"Tham kiến mẫu hậu."
Nét mặt Ninh Hoàng hậu lộ vẻ tươi cười, dùng ánh mắt quan sát ba người đang đứng trước mặt bà, cuối cùng dừng trên người Nhan Quân Nghiêu, cười nói:
"Thái tử lần này kiểm tra binh lính thao diễn, chắc hẳn rất cực khổ, cho nên ai gia đặc biệt ở đây thiết yến đón gió tẩy trần cho ngươi."
Khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười nho nhã.
"Đa tạ mẫu hậu."
"Ngồi vào đi."
Ninh Hoàng hậu khoát tay tỏ ý mọi người đều ngồi vào chỗ. Lúc này Khương Ngưng Túy mới bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt đang quan sát Nhan Quân Nghiêu, im lặng quy củ ngồi vào bên cạnh hắn.
Nhan Y Lam vừa vặn ngồi đối diện Khương Ngưng Túy, mỗi lần Khương Ngưng Túy ngẩng đầu đều sẽ thấy được gương mặt yêu mị của Nhan Y Lam, khoảnh khắc tình cờ bốn mắt gặp nhau, phượng mâu tựa như mực của Nhan Y Lam sẽ hơi nheo lại, vô tình cố ý hướng nàng nháy mắt mấy cái. Vào những lúc đó, Khương Ngưng Túy chung quy sẽ hờ hững dời đi tầm mắt, thay vào đó là nghe được một tiếng cười giễu cợt như có như không của Nhan Y Lam vang bên tai nàng.
Cũng không biết là đang cười nàng không thú vị hay là đang cười bộ dáng nghiêm trang của nàng.
Yến hội cũng không có gì đặc biệt, những tiết mục ca múa trên đại điện mặc dù nhìn rất tốt nhưng ngoại trừ lúc đầu còn thấy tò mò, sau đó nhìn lâu một hồi, Khương Ngưng Túy liền mất hứng thú thưởng thức.
Bên cạnh đột nhiên có người nhích đến gần, Khương Ngưng Túy thuận theo cảm ứng nghiêng đầu sang. Nàng thấy khuôn mặt như ngọc của Nhan Quân Nghiêu đang nhìn mình, quan tâm hỏi:
"Thân mình nàng mới vừa phục hồi, ngồi lâu như vậy có phải rất mệt không?"
Đối diện với sự thân cận cùng quan tâm của Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Túy vẫn có chút không quen, tuy nàng đã tận lực dùng ngữ khí hòa hoãn nhưng vẫn khó nén được sơ ly từ trong cốt tủy.
"Đa tạ Thái tử quan tâm."
Nhan Quân Nghiêu tựa hồ cũng phát giác được sự thay đổi của Khương Ngưng Túy, hắn hơi ngẩn ra, sau đó cũng không hề để tâm cười nhẹ.
"Chúng ta là phu thê, ta quan tâm nàng là chuyện đương nhiên, nàng không cần phải khách khí như vậy."
"Ân."
Khương Ngưng Túy nhàn nhạt đáp lời, thần sắc có chút buông lõng, đột nhiên lại nghe thấy ngoài điện ồn ào. Những người còn lại trong điện hiển nhiên cũng nghe được cho nên nhốn nhào nhìn ra bên ngoài.
"Người đâu." Nhan Y Lam thấp giọng gọi thị vệ canh giữ ngoài điện đến, sau đó hỏi:
"Ai ở ngoài điện càn rỡ?"
Thị vệ hành lễ trả lời.
"Hồi Trưởng công chúa, người đến là....là Mị phu nhân trong Đông cung của Thái tử."
"Vậy sao?" Nhan Y Lam khẽ nhấp một ngụm rượu Trần Nhưỡng*, đôi môi đỏ nhẹ chạm vào thành ly, tầm mắt lại quét đến phương hướng của Nhan Quân Nghiêu, nụ cười yêu dã đến vô cùng trêu tức.
(*Trần nhưỡng là loại rượu đã qua chưng cất, lên men, giảm bớt tính kích thích cùng vị cay độc trong rượu, làm cho rượu có hương vị vừa miệng, thuần hậu hương nồng.)
"Xem ra Thái tử là muốn đem toàn bộ thê thiếp trong Đông cung đều mời đến nhỉ?" Nói xong, vẫn chép miệng một cái, nói:
"Chậc chậc, vậy thì thật là náo nhiệt."
Lúc này Ninh Hoàng hậu cũng buông đũa xuống, cầm lấy khăn lụa cung nữ đưa đến, thần sắc lộ ra chút không kiên nhẫn. Nhan Quân Nghiêu tựa hồ cũng chưa từng dự liệu trước tình huống này, hắn hơi cau mày, tình tự trên mặt phức tạp bất định. Ngay cả việc Nhan Y Lam châm chọc cùng chế nhạo cũng không để ý đến.
Dường như là e sợ thiên hạ không loạn, Nhan Y Lam vỗ tay một cái, thị vệ lập tức ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn hắn ra lệnh.
"Còn không mau mời vào."
Thị vệ nhận lệnh lui ra ngoài. Trong điện tiếp nhận một mảnh trầm mặc ngắn ngủi. Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy bầu không khí này cực kỳ quái dị, sắc mặt của Ninh Hoàng hậu cùng Nhan Quân Nghiêu đều tối sầm, chỉ có Nhan Y Lam vẫn tươi cười. Nhận ra được Khương Ngưng Túy đang quan sát mình, ánh mắt Nhan Y Lam quay trở về, lộ ra nụ cười vô cùng yêu dã với nàng.
"Điện hạ." Tiếng bước chân dồn dập vang lên kèm theo là thanh âm gào khóc nghẹn ngào của Mị phu nhân.
Khương Ngưng Túy quay đầu nhìn sang, thấy Mị phu nhân khóc lóc đến lê hoa đái vũ, bộ dáng người thấy người thương, làm gì còn có nửa phần kiêu căng phách lối. Nàng hô xong liền lập tức quỳ xuống, nhìn Nhan Quân Nghiêu vừa khóc vừa nói:
"Điện hạ, thiếp thân có chuyện quan trọng muốn tấu, mong rằng Hoàng hậu nương nương cùng điện hạ thứ tội."
Sắc mặt Nhan Quân Nghiêu vốn dĩ vô cùng ẩn nhẫn không hài lòng, lúc này nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của Dương Tư Mị, thần sắc của hắn không khỏi âm u thêm, hỏi:
"Chuyện gì?"
"Điện hạ có chỗ không biết, hôm qua Trưởng công chúa nói là nhớ tiểu thế tử vì vậy có ý phái người tiếp tiểu thế tử đến Phượng Nghi cung, chẳng qua là tiểu thế tử tuổi còn nhỏ, ta sợ người chăm sóc không đủ cho nên lo lắng..."
Dương Tư Mị ngữ khí nghẹn ngào, ngừng lại đúng lúc, người khác nghe vào giống như là nàng đang lo lắng cho tiểu thế tử không ai chiếu cố, thật ra thì ý tứ quá rõ ràng, nàng lo lắng cho tiểu thế tử là thật, nhưng chẳng qua chỉ là lo lắng Nhan Y Lam hạ độc thủ với tiểu thế tử thôi.
"Hoàng tỷ, chuyện này có thật không?" Ngữ khí của Nhan Quân Nghiêu thấp đi mấy phần, nét mặt mang theo chút tức giận, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy.
Nhan Y Lam không để tâm đến sự chất vấn của Nhan Quân Nghiêu, tự mình cầm một quả anh đào bỏ vào miệng, mạn bất kinh tâm nói:
"Bản cung bất quá là nhớ chất nhi của mình thôi, cho nên đặc biệt mang hắn đến ở mấy ngày, chút chuyện nhỏ này cũng đáng để Thái tử tức giận?"
"Thần nhi tuổi còn quá nhỏ, e là sẽ làm phiền đến Hoàng tỷ nghỉ ngơi, nếu Hoàng tỷ muốn gặp hắn, ngày mai ta lại để Mị phu nhân tự mình mang hắn đến Phượng Nghi cung."
Nghe được danh xưng của Mị phu nhân, Nhan Y Lam bật ra tiếng cười cực nhẹ, xem thường nói:
"Một phu nhân mà ngay cả quy củ trong cung cũng học không tốt, vậy làm thế nào dạy thần nhi?" Thấy Dương Tư Mị sau khi nghe những lời đó thân thể chấn động một cái, Nhan Y Lam cười càng lãnh mạc.
"Thần nhi cũng đã đến lúc bắt đầu cùng thái phó học tập đạo trị quốc, tam cương ngũ thường rồi. Quy củ trong cung, Thái tử cũng biết, vì để tránh cho thân thích bên ngoài tham gia vào chính sự, đây là thời điểm mà thần nhi nên dời đến Ngâm Tương các."
Mị phu nhân nói cho cùng cũng chỉ là thị thiếp của Thái tử, không thể ngồi cùng bàn thảo luận, cho dù nàng sinh ra con nối dõi duy nhất cho Thái tử thì cũng không thể thay đổi sự thật xuất thân thấp hèn của nàng. Cho dù có thể dựa vào tiểu thế tử, mẫu bằng tử quý*, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một phu nhân nho nhỏ, ỷ vào tiểu thế tử chiếm lấy sự chiếu cố cùng xem trọng của Thái tử một chút mà thôi.
(*mẹ quý nhờ con trai.)
Nhan Quân Nghiêu mặc dù không ở trong cung, nhưng đối với sự chỉ trích của Nhan Y Lam hắn đại khái cũng có thể rõ một hai phần. Có thể làm cho người một đời ngông cuồng tự cao tự đại, từ trước đến giờ chưa từng đem bất cứ ai đặt vào mắt như Nhan Y Lam vận dụng đến cách này, ngoại trừ Thái tử phi của mình, còn có thể là ai?
Nhan Quân Nghiêu bình thanh nói:
"Nếu lúc trước Mị phu nhân có chỗ nào không đúng, ta nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo, nhưng dù sao đây cũng là chuyện trong cung của ta, cũng không làm phiền Hoàng tỷ phí tâm."
"Chỉ là một phu nhân, tất nhiên không có tư cách để bản cung phí tâm." Nhan Y Lam khinh miệt cười lên, nụ cười tuy mỹ lệ lại không chút nào chân thực.
"Nhưng chỉ là một phu nhân cũng dám không coi ai ra gì, nếu không có Thái tử bao che dung túng, cho nàng một vạn lá gan cũng không dám làm càn rỡ như vậy nhỉ?"
Bàn tay Nhan Quân Nghiêu đặt ở bên chân bỗng nhiên nắm chặt, thần tình vẫn ung dung như cũ, chỉ là thêm mấy phần băng lãnh khiến lòng người sợ hãi.
"Hoàng tỷ muốn nói cái gì?"
"Không gì cả." Nhan Y Lam không hề đem ý tứ nhắc nhở của Nhan Quân Nghiêu nhìn vào mắt, vẫn cười nói:
"Dẫu sao thần nhi tuổi còn nhỏ, bên cạnh đúng là không thể thiếu người chiếu cố. Bản cung nghĩ tới nghĩ lui, trong Đông cung này, người có tư cách để thần nhi nhất mực cung kính gọi một tiếng 'Mẫu phi' chỉ có một, tất nhiên để nàng đến chăm sóc là tương đối thích hợp."
Từ nãy đến giờ, Ninh Hoàng hậu vẫn không hề ngắt lời, hai bên đều là hài tử của bà, lòng bàn tay mu bàn tay bên nào không phải là thịt chứ? Nghe thấy bọn họ tranh phong cũng chỉ có thể yên lặng, lúc này thiên vị ai, bà cũng không bỏ được người còn lại. Đến khi nghe Nhan Y Lam nói vậy, bà mới đặt khăn lụa trong tay xuống, thình lình trừng mắt nhìn Nhan Y Lam một cái, trong lòng vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Nha đầu chết tiệt! Mình vất vả nuôi hai mươi mấy năm cũng chưa từng thấy nàng để tâm đến mình như vậy. Hôm nay trái lại là vì một người ngoài dùng hết tâm tư thủ đoạn.
Sớm biết vậy, ban đầu cứ xem nàng như một bát nước hắt ra ngoài thì giờ đã thoải mái tỉnh tâm.
Khương Ngưng Túy vốn dĩ là trí thân sự ngoại, lãnh nhãn bàng quan, chuyện này dù nói thế nào cũng không liên quan đến nàng. Cho đến tận giờ phút này, nàng mới đột nhiên ngước mắt nhìn Nhan Y Lam, dường như đã có dự cảm rõ ràng nhưng nàng vẫn hy vọng Nhan Y Lam chỉ đang nói đùa.
Từ trước đến giờ nàng không thích chuyện phiền toái, cũng không muốn vướng vào quá nhiều rắc rối, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng tránh không khỏi, củ khoai lang phỏng tay này đã đưa đến trước mặt nàng.
"Điện hạ!" Thanh âm của Dương Tư Mị lộ ra nóng nảy tuyệt vọng. Trong cung điện rộng lớn lạnh lẽo thế này, âm thanh đó càng làm cho người nghe căng thẳng.
Đối với sự kêu gào gấp gáp của Mị phu nhân, Nhan Quân Nghiêu giống như bịt tay không nghe, hắn chỉ là thần sắc phức tạp nhìn Khương Ngưng Túy, ánh mắt ôn tồn đã sớm bị những biến cố này đập vỡ không còn một mảnh. Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng.
"Ngưng Túy vừa mới gả vào cung, huống chi thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, hay là mang thần nhi đưa đến chỗ Trắc phi vậy."
"Ngưng Túy." Lúc này Ninh Hoàng hậu đột nhiên chen vào, ngữ khí tuy ôn hòa nhưng uy nghiêm trong đó là không ai có thể nghi ngờ.
"Ý ngươi thế nào?"
Hô hấp của Khương Ngưng Túy có chút tắc nghẽn, tĩnh mịch trầm mặc ngẩng đầu lên, nét mặt nàng lãnh đạm, sóng mắt lại có chút hốt hoảng luống cuống.
"Tất cả cứ theo như Thái tử nói, thân người ta chưa khỏi bệnh, e là không cách nào hết lòng chăm sóc tốt tiểu thế tử."
Nhan Y Lam phượng mâu hẹp dài hơi nheo lại, thiếu chút nữa là bùng phát tức giận.
Ninh Hoàng hậu cũng ngạc nhiên, bà khó hiểu nhìn Khương Ngưng Túy, đột nhiên trong lòng lại không nhịn được thay Nhan Y Lam cảm thấy không đáng giá, càng nhiều hơn chính là một loại tức giận khó hiểu.
Thật không biết nên nói Khương Ngưng Túy là ngốc không ai bằng hay quả thật là cùng đời vô tranh, mục đích của Nhan Y Lam rõ ràng như thế, nếu là tiểu thế tử vào trong điện Khương Ngưng Túy vậy thì đừng nói là Dương Tư Mị,  Đông cung này còn có ai dám sinh sự ở Chiêu Linh điện. Nhưng Khương Ngưng Túy lại lãnh đạm cự tuyệt, tựa như Nhan Y Lam hao tổn tâm huyết làm tất cả những chuyện này ở trong mắt nàng chỉ là một sự phiền toái, hận không thể xem nó như củ khoai nóng mà vứt đi thật xa.
"Tốt lắm." Nhan Y Lam không giận trái lại còn cười nhìn Khương Ngưng Túy, điều này lại làm cho Khương Ngưng Túy cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
"Hôm nay bản cung có chút mệt mỏi, ngày mai hãy để cho Thái tử phi tự mình đến Phượng Nghi cung một chuyến, thay mặt Trắc phi đón thần nhi trở về."
Khương Ngưng Túy rõ ràng nhìn thấy lúc Nhan Y Lam nói những lời này, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia là tiếu ý lãnh khốc.
Đôi mắt yêu dã đó tựa như là biết nói, mà hết lần này đến lần khác nó giống như đang lộ ra một câu.
Đợi ngày mai bản cung lại chỉnh đốn ngươi, ngươi cái nữ nhân ngu ngốc đáng chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK