Trái tim Khương Ngưng Túy đập như trống vỗ, trong cái ôm của Nhan Y Lam mà quên cử động, ánh mắt của nàng dừng dưới một mảnh phồn hoa loạn vũ ngoài cửa sổ, rực rỡ mọi nơi.
Đáng tiếc, dù cảnh sắc đó có phồn hoa hơn nữa nhưng vẫn tỏ ra không chân thật.
Nhan Y Lam, người này, từ trước đến giờ không muốn bày tỏ cõi lòng quá nhiều, lời nói này hôm nay đã là hiếm thấy. Lòng Khương Ngưng Túy nhất thời tràn ra một trận ưu tư vô hình, giống như lúc nàng bị phạt quỳ ở tông miếu, Nhan Y Lam lại đột nhiên đến hôn nàng vậy, nàng vốn nên cao hứng, nhưng nội tâm lại khó chịu đến khó mà hưởng thụ, bởi vì thủy chung nàng vẫn luôn lừa nàng ấy.
Khương Ngưng Túy chậm rãi đưa tay khẽ đẩy Nhan Y Lam ra, ánh mắt bình tĩnh đạm nhiên nhìn nàng.
"Thái tử phi bị phế truất sẽ không có lý do gì tiếp tục ở lại trong cung."
Nhan Y Lam buồn cười:
"Xuất cung không tốt sao?"
"Tốt chỗ nào?" Khương Ngưng Túy nhìn gương mặt yêu dã mang ý cười kia, lạnh lùng nói:
"Thái tử phi bị phế truất, cõng cái thanh danh này xuất cung, ngươi bảo ta ngày sau phải gặp người thế nào?"
Nhan Y Lam cười như không cười gật đầu một cái.
"Ân, có lẽ cũng không còn ai dám muốn rồi."
Liếc mắt nhìn Nhan Y Lam một cái, đối với lời nói đùa của nàng cũng không có nửa điểm hứng thú muốn phản ứng, chỉ là xoay người ngồi lại nhuyễn tháp, một hơi uống cạn sạch chút trà lạnh còn thừa còn lại trong ly.
"Trước kia Trưởng công chúa không cho phép ta làm Thái tử phi, bây giờ lại bức ta xuất cung. Bất kể là lúc trước hay hiện tại, ngươi chưa bao giờ hỏi ta có muốn hay không, chỉ quan tâm bản thân có nên làm như vậy hay không."
Hiếm khi thấy Khương Ngưng Túy nói ra một câu dài như vậy, Nhan Y Lam ngây ngẩn, đến khi nàng ngẫm nghĩ xong ý tứ trong lời nói kia, liền gật đầu.
"Được."
Chỉ một chữ, Nhan Y Lam lại cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve ly trà, sau đó ngẩng đầu lên, mở miệng cười.
"Ngưng Túy, ngươi nguyện ý xuất cung sao?"
"Ta không muốn."
Khương Ngưng Túy trực tiếp thẳng thắn cự tuyệt, thậm chí không chút quanh co. Nàng nói xong, đôi mắt lãnh đạm phản chiếu khung cảnh nắng ấm hoa rơi bên ngoài cửa sổ, hiện ra một mảnh ánh sáng lay động.
"Nếu ngày đó ta đã phong phong quang quang gả vào, liền không có lý do gì mặc người tùy ý tìm một danh đầu phế truất xuất cung."
Ngươi để ta xuất cung, bất quá là ngươi không muốn hại ta. Nhưng mà Nhan Y Lam, bất luận ngươi muốn làm gì, ta cùng ngươi là được.
Nhan Y Lam khẽ cúi đầu, hài hước trầm tĩnh những ngày qua đã thay đổi, từng câu từng chữ trở nên rất nghiêm túc.
"Ngưng Túy, ngươi hẳn biết, tình thế trong cung phong vân đột biến, lưu lại cũng không phải là lựa chọn tốt nhất."
"Ta biết." Tự hồ lời Nhan Y Lam nói là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, Khương Ngưng Túy thần sắc trấn định ngẩng đầu lên, đôi môi luôn lãnh đạm khẽ vung lên, mi mắt lãnh diễm càng tinh xảo.
"Nhưng là, ngươi sẽ không để ta chết, không phải sao?"
Chẳng biết tại sao, thanh âm bình thương không mang chút cảm xúc của Khương Ngưng Túy vào giờ khắc này truyền vào tai Nhan Y Lam, có một loại nhu hòa khác thường, tựa như hàn băng nghìn năm vào xuân mà hòa tan, chảy vào một hồ hoa đào. Nhan Y Lam có chút hoảng thần, đây là lần đầu tiên nàng thấy Khương Ngưng Túy như vậy, bất luận bề ngoài có lạnh lùng như thế nào, nội tâm nàng vẫn có một phần mềm mại.
Khương Ngưng Túy lựa chọn lưu lại, lý do trong đó dĩ nhiên không phải chỉ là vì Khương gia cùng thể diện của nàng, Nhan Y Lam vốn cho rằng xuất cung đối với nàng là lựa chọn tốt nhất. Đáng tiếc, tuy là nàng hiểu tính tình Khương Ngưng Túy, nhưng duy chỉ có quên sơ tâm của nàng.
Nhận thức như vậy khiến nội tâm Nhan Y Lam lưu luyến như nước, nàng vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt thanh đạm của Khương Ngưng Túy. Cảm giác được Khương Ngưng Túy hơi lui ra, lòng bàn tay Nhan Y Lam hơi dùng lực, tầm mắt Khương Ngưng Túy liền theo đó nâng lên, thuận theo lực đạo nhìn lại nàng.
Thấy Khương Ngưng Túy có chút kháng cự cùng vẻ mặt không được tự nhiên kia, Nhan Y Lam cười một tiếng, đôi phượng mâu đen nhánh giống như ba nghìn hoa đào thi nhau nở rộ, lông mi cong như họa tuyệt diễm. Nàng nói:
"Đầu gối còn đau sao?"
Khương Ngưng Túy biết nàng chính là đang hỏi về vết thương cái đêm quỳ ở tông miếu, vì vậy lắc đầu một cái, làm câu trả lời.
"Hạ sốt rồi?"
Bên má truyền đến nhiệt độ từ bàn tay của Nhan Y Lam, cảm thụ như vậy vào giờ khắc này lại càng vô cùng mập mờ, Khương Ngưng Túy nghĩ nghĩ, kiềm chế sự sợ hãi trong tim, gật đầu một cái.
"Lần sau, sẽ không để ngươi lại bị thương." Trái tim Khương Ngưng Túy chấn động một cái, sợ hãi run run bức nàng không tự chủ tìm đến phương hướng của Nhan Y Lam, lại thấy ánh mắt nàng đã sớm đợi ở nơi này, đáp trả nàng là một mạt nụ cười ôn nhu tội nghiệt nặng nề.
"Ta bảo đảm."
Dưới nụ cười của Nhan Y Lam, tim Khương Ngưng Túy phương tấc đại loạn, có lẽ nhất thế khuynh tâm mà thế nhân nói, có lẽ chính là như vậy.
------------
Đảo mắt đã đến đầu tháng tư, sáng sớm Khương Ngưng Túy thức dậy, nhìn thấy cung nhân đang vội vội vàng vàng làm việc bên ngoài Tê Loan điện, nàng gọi Thanh Phù đến, sau khi hỏi thăm mới biết, ngày này ba năm trước, Nhan Quốc giành chiến thắng trong trận chiến Nhan – Tùy, từ đó trở đi, mỗi năm vào ngày hôm nay, trên dưới trong cung đều phải cử hành một buổi yến hội chúc mừng, dân chúng trong thành đốt đèn đồng khánh.
"Nương nương." Phát hiện Khương Ngưng Túy dường như xuất thần, Thanh Phù cười nói:
"Yến hội tối nay, các công tôn quý tộc cũng sẽ tham gia, Trưởng công chúa từ sớm đã phân phó các nô tỳ, nói nương nương cũng cần chú tâm ăn mặc trước khi dự tiệc."
Khương Ngưng Túy từ trước đến giờ không thích náo nhiệt, về điểm này Nhan Y Lam vẫn biết, lần này đặc biệt căn dặn, chắc hẳn tràng yến hội này nhất địng vô cùng quan trọng. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy hồi thần, hỏi:
"Trưởng công chúa đâu?"
"Trưởng công chúa sau khi lâm triều cũng không hồi cung, nô tỳ cũng không biết."
Gật đầu một cái tỏ ý đã biết, sau khi Khương Ngưng Túy canh y sơ tẩy xong liền cho Thanh Phù lui xuống, vốn định chờ Nhan Y Lam trở về, kết quả đến tận khi mặt trời lặn ba sào cũng không thấy thân ảnh kia xuất hiện. Che đi trái tim không thoải mái, Khương Ngưng Túy đứng dậy gọi những cung nhân đến, chuẩn bị cho yến hội tối nay.
Thời tiết hôm nay đã ấm trở lại, xuân ý khắp nơi, thỉnh thoảng có gió đêm thanh mát chậm rãi thổi qua, trái lại cũng trở nên thư thái.
Bước xuống phượng liễn, Khương Ngưng Túy theo sau nội quan dẫn đường bước lên bậc thềm, càng đến gần, âm hưởng cung nhạc càng rõ ràng. Người trong cung, bất luận là hoàng tử hay vương hầu, bề ngoài nhìn qua đều rất hòa nhã ung dung, nhưng tranh đấu cùng tâm tư lại cực kỳ không đơn thuần như vẻ ngoài. Điểm này, Khương Ngưng Túy vẫn biết, nàng còn biết trong lòng những người này đánh giá nàng như thế nào. Cả nhà Khương thị, bất quả là ỷ vào quyền thế của Trưởng công chúa mà lên như diều gặp gió thôi, đáng tiếc cuối cùng không được Thái tử sủng ái, cho dù ngày sau đứng đầu hậu cung nhưng không được lòng quân, bất quá cũng chỉ là một vật bày trí trong hậu cung nghìn vạn.
Đối với những lưu ngôn phỉ ngữ lúc không có người, Khương Ngưng Túy cũng không bận tâm, nàng đi đến mấy bước, tầm mắt tựa như có cảm ứng, vượt qua từng bức tường thành cao ngất, nhìn thấy Nhan Y Lam đang đứng ở phía trên cao, hai tay nàng chống lên thành tường, nghiêng người nhìn từng hàng hồng tường lục ngõa phía dưới, cung môn thành trì.
Từ xa nhìn đến, phi y của Nhan Y Lam theo gió nâng lên, thân ảnh tiêm tế giữa trời đất lại trở nên nhỏ bé như vậy. Không có phượng nghi chi tư bễ nghễ thiên hạ, lộ ra mấy phần tiêu sái di thế độc lập. Ý niệm xuất hiện trong nháy mắt, Khương Ngưng Túy cơ hồ cho là Nhan Y Lam sẽ tung người nhảy xuống, tự tại tung bay trong mảnh thiên địa vô biên này. Nàng vội vàng đi về trước mấy bước, lại vẫn kiềm chế quái dị trong lòng, nghiêng đầu nhìn thấy Bích Diên từ trên tường thành đi xuống, đang hướng về phía nàng.
"Thái tử phi." Quy củ hành lễ, Bích Diên nói:
"Điện hạ phân phó nô tỳ đi theo Thái tử phi cùng dự tiệc, Thái tử phi có gì phân phó cứ việc cho nô tỳ biết."
Nghe được Nhan Y Lam đem tâm phúc là Bích Diên lưu lại, Khương Ngưng Túy hơi nhíu mày, thu hồi tầm mắt quan sát Nhan Y Lam, lúc nhìn về Bích Diên vẫn là thần sắc không chút gợn sóng.
"Trưởng công chúa không dự tiệc sao?"
"Điện hạ vào ngày này hằng năm cũng đều sẽ một mình uống rượu trên tường thành..." Bích Diên nói xong, thần sắc nhìn Khương Ngưng Túy khẽ chuyển, cười nói:
"Nếu Thái tử phi tò mò, sao không đích thân đi hỏi điện hạ nhỉ?"
Khương Ngưng Túy nghe vậy cũng không nói lời nào, nàng đứng dười tường thành trầm ngâm chốc lát, sau đó xoay người đi đến bậc thang.
So với cảnh tượng yến tiệc náo nhiệt, trên tường thành càng có vẻ vắng vẻ yên tĩnh, Khương Ngưng Túy lướt qua thị vệ canh giữ đi đến đỉnh tường. Ngực nàng đột nhiên khó chịu, nghiêng đầu nhìn sang, thấy Nhan Y Lam chẳng biết lúc nào đã phát hiện ra, hướng nàng vẫy tay, bảo nàng đi đến.
Đứng yên điều hòa hô hấp, Khương Ngưng Túy chậm rãi đi đến, thuận theo ánh mắt Nhan Y Lam nhìn sang, Khương Ngưng Túy chỉ thành trì đen đặc trong hoàng cung, hôm nay vừa mới thắp đèn, trong cung khắp nơi đăng hỏa sáng choang, nhìn qua vô cùng tráng lệ huy hoàng. Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, mượn ánh trăng nhìn Nhan Y Lam, trong hốt hoảng nàng lại có loại ảo giác, các nàng sẽ như vậy sáng vai cả đời, cho đến khi sinh tử đem các nàng tách ra.
Đương lúc ngưng thần, Khương Ngung Túy cảm giác được Nhan Y Lam cầm lấy tay nàng, bên tai truyền đến thanh âm không chân thật truyền đến từ chân trời.
"Ba năm trước ta từng hứa với ngươi, Nhan Quốc thiên hạ, bất luận hưng suy vinh nhục, ta cũng sẽ cùng ngươi kiến chứng."
Lời nói ngắn ngủi, cất giấu trong đó vinh diệu cùng địa vị hiển nhi dị kiến*, đáng tiếc lời này cũng không phải nói cho Khương Ngưng Túy nghe.
(*Rõ ràng dễ thấy.)
Lòng Khương Ngưng Túy đau nhói, lúc đau nhói, nàng không để ý hết thảy giãy ra bàn tay Nhan Y Lam, sợ hãi lúc trước vào giờ khắc này dồn dập lui mất. Nàng im lặng nhìn Nhan Y Lam, dưới ánh trăng, đôi mắt luôn bình tĩnh có chút dao động, ánh ra hào quang lưu ly.
"Nếu ta không phải Thái tử phi thì sao?" Đôi mắt thâm u của Khương Ngưng Túy giờ khắc này trở nên sâu không thấy đáy. Nàng nói rõ từng câu từng chữ.
"Trưởng công chúa có thể sẽ vẫn thật lòng đối đãi ta hay không?"
Danh Sách Chương: