Ký ức nơi đại não cuồn cuộn không ngừng, giữa lúc mơ màng, Khương Ngưng Túy giãy dụa mở mắt ra, ánh mắt nhất thời không thể thích ứng tia sáng, Khương Ngưng Túy mệt mỏi giơ tay ngăn ngang mắt, mu bàn tay chạm đến khuôn mặt, lại là một mảnh ẩm ướt lạnh băng.
Đúng là khóc rồi.
Ý thức của Khương Ngưng Túy dần dần thanh tỉnh, chỉ cảm thấy vô cùng đau buốt, dường như có cái đỉnh lớn nghìn cân áp trên đầu, đau đớn như khẩn cô chú* tầng tầng quấn chặt, khiến nàng không cách nào thở nổi.
(*Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác)
Cảm giác đau lòng cứ quanh quẩn nơi ngực, hình ảnh trong mộng quá mức chân thực rõ ràng giống như một bức họa quyển đang chậm rãi mở ra, mỗi phần đều khiến nàng như bị lăng trì, hồi ức chôn sâu trong linh hồn một khi bị vạch trần, chuyện cũ đã phủ đầy bụi không ngừng nhảy vào đại não, sự chuyển tỉnh đột ngột lại mang đến ảo giác không biết thân thể đang ở nơi nào.
"Nương nương người tỉnh rồi?"
Thanh âm vừa mừng vừa sợ của Thanh Phù đột nhiên vang lên bên tai, Khương Ngưng Túy chậm rãi lấy tay đang ngăn trước mắt xuống, theo tiếng nghiêng đầu nhìn sang, khuôn mặt lo lắng của Thanh Phù đập vào mi mắt, nàng trầm mặc nhắm mắt lại, nhất thời chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, một câu cũng không trả lời được, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu xem như đáp lại.
"Đi rót chén trà cho chủ tử ngươi đi." Một đạo thanh âm hồn hậu bình tĩnh từ sau lưng Thanh Phù truyền đến, Khương Ngưng Túy vừa đoán ra chủ nhân của thanh âm đó là ai, liền thấy người kia một tay đẩy lui Thanh Phù, từ phía sau đến gần:
"Thân thể như thế nào?"
Hình ảnh từng xuất hiện trong mơ giờ khắc này thình lình xuất hiện trước mắt, chân thực cùng hồi ức không ngừng luân chuyển, Khương Ngưng Túy vừa thanh tỉnh, ý thức lại trở nên trầm đục mơ hồ, nàng cố sức chống tay nâng nửa người, nhẹ giọng nói:
"Ta rất ổn..."
Nhìn thấy Khương Ngưng Túy cố gắng muốn ngồi dậy, Ngô vương vốn định vươn tay đi đỡ, thế nhưng Khương Ngưng Túy cũng không cảm kích, không biết nàng lấy khí lực từ đâu, gắng gượng nghiêng bả vai từ chối khéo ý tốt của Ngô vương, sau đó vươn tay tiếp nhận nước trà Thanh Phù đưa đến, cúi đầu nhấp nhẹ vài hớp, mượn đó để hóa giải cơn đau rát nơi cổ họng.
Hành động của nàng viết đầy xa cách, Ngô vương lặng lẽ thu tay về, hắn đứng một bên lẳng lặng đánh giá Khương Ngưng Túy, thấy nàng tóc dài không bị trói buộc mà phủ trên vai, hai mắt đỏ như muốn nhỏ máu, rõ ràng thân thể hư nhược như thể chỉ cần chạm vào sẽ ngã, nhưng nhãn thần lại sắc bén như ẩn dấu thanh đao bén nhọn nhất thế gian, cực lạnh cực đẹp đến không sao tả xiết, lại bất cận nhân tình.
Khương Ngưng Túy như vậy, so với quá khứ càng lãnh mạc phong duệ, Ngô vương nhìn nàng, chung quy luôn cảm thấy nàng cho người ta cảm nhận bất đồng với quá khứ, nhưng thủy chung cũng không hiểu rốt cuộc là không đúng nơi nào.
"Lại truyền thái y đến." Nghĩ tiếp cũng là phí công, Ngô vương đơn giản thu hồi tâm tình, mở miệng phân phó tùy tùng sau lưng.
"Không cần." Nương theo sự nâng đỡ của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy một bên lạnh lùng cắt đứt, một bên tựa ở mép giường, nỗ lực ngồi thẳng người.
"Lời Ngô vương nói khi trước, có còn giữ lời?"
Nhìn thân ảnh lung lay sắp đổ của Khương Ngưng Túy, lòng Ngô vương thủy chung có chút không yên, nhưng hắn cũng không tiếp tục kiên trì, mà đáp lời:
"Ngươi chỉ cái gì?"
"Ngô vương từng nói, sẽ thả ta rời thành." Khương Ngưng Túy dừng một chút.
"Hành trang đã chuẩn bị thỏa đáng, vẫn thỉnh Ngô vương thực hiện cam kết của ngươi." Dường như nghĩ đến điều gì, Khương Ngưng Túy lại bổ sung.
"Ngô vương cứ yên tâm, ta đã ưng thuận hứa hẹn, sau này gặp Trưởng công chúa, tất sẽ thỉnh cầu Trưởng công chúa thả Ngô vương về Đông Sở."
Ngô vương không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng cúi đầu đánh giá Khương Ngưng Túy bị cái bóng của hắn bao phủ, mái tóc đen càng làm nổi bật màu da tái nhợt của nàng, không chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt đạm như mặt hồ, trong sáng như gương, y như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, khiến người không dám nhìn thẳng.
"Ngươi hiện giờ thân thể suy yếu, đừng nói xuất thành, ngay cả doanh trướng này ngươi cũng chạy không thoát." Đáy lòng mơ hồ hiện ra chút chua xót khó chịu, vì che giấu loại tâm tình không nên có này, ngữ khí của hắn càng trở nên nghiêm khắc.
"Ngươi là lợi thế rời kinh bình yên cuối cùng của bản vương, bản vương sẽ không cho phép ngươi ở giờ phút quan trọng này làm ra chuyện thiêu thân gì, ngươi tạm thời an tâm tĩnh dưỡng tại nơi này, chờ thân thể khá hơn chút lại bàn."
"Ta phải...." Ngô vương vừa dứt lời, Khương Ngưng Túy giãy dụa muốn đứng dậy.
"Ta phải về cung ngay bây giờ."
Khương Ngưng Túy một khắc cũng không muốn đợi, lần gặp này, các nàng đã chờ quá lâu, tâm tình muốn gặp được Nhan Y Lam chưa bao giờ cường liệt như vậy, ai cũng không biết, vì kiếp này được gặp lại nhau, Khương Ngưng Túy đã trả giá thế nào, nàng chuyển sơn chuyển thủy chuyển Phật tháp, chỉ vì tu được kiếp này có thể gặp lại Nhan Y Lam lần nữa.
Thế nhưng nàng lại không nhớ được Nhan Y Lam. Rõ ràng đã hứa hẹn nếu kiếp này có thể gặp lại nhau, nàng chắn chắn hoàn lại một đời ái mộ Nhan Y Lam đã cho nàng, nhưng nàng lại quên mấy nàng ấy.
"Ngươi điên rồi!" Ngô vương một bước chắn ngang trước người Khương Ngưng Túy, hắn kéo lại cổ tay nàng, lạnh giọng quát lên:
"Ngươi không phải đã quên, Thái tử phi Nhan Quốc đã sớm lấp quan nhập lăng, ngươi bây giờ muốn dùng thân phận gì đi gặp nàng?"
Lời này cũng không thể như ngữ khí lãnh liệt thấu xương của hắn, khiến Khương Ngưng Túy dao động, ánh mắt của nàng thoáng chốc khôi phục thanh tịnh như trước, nàng hất ra sự kiềm kẹp của Ngô vương, thản nhiên nói:
"Đây là chuyện của ta, không cần Ngô vương quan tâm." Thấy Ngô vương dường như há miệng muốn ngăn cản, Khương Ngưng Túy chợt ngẩng đầu nhìn sang hắn, ánh nến nhập vào mắt, theo động tác của nàng mà lay động, một mảnh liễm diễm.
"Ngô vương không cần khuyên nữa, chuyện Ngưng Túy đã nhận định, ai cũng không thay đổi được."
Một câu nói, giống như mưa to gió lạnh, khiến Ngô vương sững sờ tại chỗ, cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Ngô vương nhớ vào ngày thu lúc tiên đế băng hà bốn năm trước, nghĩ đến Khương Sơ Ảnh nhất định sẽ đi qua Lạc Hà thành để vào kinh, hắn đã từ quân doanh phi ngựa ngày đêm hơn ba trăm dặm để đến dưới cửa thành, không vì cái gì, chỉ hi vọng có thể dùng tất cả cố gắng của mình giữ lại Khương Sơ Ảnh. Nhưng một tấm chân tình của hắn cuối cùng chỉ là một giấc mộng si, nữ tử hắn từng thật tâm yêu sâu đậm, nữ tử từng cùng hắn kề vai chiến đấu ngoài xa trường, chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng lạnh băng kiên quyết, mà lời sau cùng nàng nói, đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ kỹ.
Nàng nói: Thứ Sơ Ảnh đã nhận định, ai cũng không thay đổi được
Ngươi xem, một câu tương tự như vậy. Ngô vương thế nào cũng không tin, ngày hôm nay sau bốn năm, Khương Ngưng Túy lại nói ra một câu giống y đúc Khương Sơ Ảnh ngày ấy, rõ ràng là hai người vô cùng khác nhau, nhưng tình cảnh này lại khiến Ngô vương cảm thấy tương tự như thế. Hắn thậm chí đã không thể hoàn chỉnh nhìn rõ gương mặt của Khương Ngưng Túy hiện giờ, mà chỉ thấy được dáng dấp của Khương Sơ Ảnh năm đó, một cái nhăn mày một tiếng cười, âm dung tiếu mạo rõ ràng như thế, tựa như xuyên qua Khương Ngưng Túy, cách nhiều năm sau, hắn lại có thể gặp được nữ tử khiến hắn nhớ thương.
Cảm giác này thực sự quá chân thực, cho nên Ngô vương mới có thể không khống chế được cảm xúc của bản thân, hắn vươn tay mạnh mẽ giữ lại bả vai nàng, giận không kiềm được nói:
"Trở về bên cạnh nàng ta thì có thể thế nào? Ngươi rõ ràng biết, vì giang sơn Đại Nhan này, nàng thân bất do kỹ, trước đây đã có thể mở to mắt nhìn tỷ tỷ của ngươi chết đi, bây giờ cũng có thể như thế mà từ bỏ ngươi!"
Hai bên bả vai truyền đến đau nhức khiến Khương Ngưng Túy có chút lảo đảo bất ổn, tuy là bị người khác quản chiết nhưng nàng lại không đúng lúc mà nở nụ cười, tiếu ý nhiễm chút mỉa mai, lạnh thấu xương.
"Ngô vương cũng chưa từng hiểu rõ tỷ tỷ, cần gì phải lấy ví dụ khắp nơi."
Một câu nói, khiến Ngô vương cương cứng tại chỗ, như bản án vô tình nhất thế gian, cứ thế vạch trần vết sẹo hắn đã giấu vào nơi sâu thẫm trong lòng, đưa hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Vậy mà, những lời này từ miệng nàng lại chữ chữ hữu lực, khí phách hùng hồn, như nện vào tim hắn, chảy ra đầm đìa máu tươi.
"Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi, thật sự là quá giống." Ngô vương nhìn Khương Ngưng Túy hồi lâu, sau cùng, hắn chỉ im lặng lắc đầu, thần sắc đầy bất đắc dĩ, hiện ra ánh sáng trầm mặc, hắn chậm rãi buông bả vai nàng ra, buồn bã nói:
"Năm đó bản vương không ngăn được nàng, bây giờ cũng không giữ được ngươi."
"Mà thôi." Những lời sau cùng này, như tiếng thở dài đọng lại. "Khương Ngưng Túy, đường là chính ngươi chọn, bản vương chỉ hi vọng, ngươi sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của Sơ Ảnh năm đó."
Ngô vương nói xong, xoay người đi ra ngoài trướng, khoảnh khắc vén lên liêm trướng, hắn không nhịn được quay đầu trầm mặc nhìn Khương Ngưng Túy, trầm trọng lại cẩn thận, là lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng. Đối với Khương Ngưng Túy, tình cảm nơi đáy lòng của hắn ngay cả chính hắn đều không nói rõ được, cũng không tả được, cả đời cũng chỉ có thể dằn xuống, lại không ai có thể kể ra.
Liêm trướng nhấc lên lại hạ xuống, dường như tất cả những chuyện cùng Ngô vương mấy năm nay cũng buông theo tấm màn này, bên trong đã sớm không còn thân ảnh của Ngô vương, nhưng Khương Ngưng Túy vẫn bất động nhìn liêm trướng trống rỗng, chuyện cũ như khói, cuối cùng vẫn tan.
"Khương cô nương." Không biết một mình xuất thần bao lâu, bên ngoài cất lên một giọng nói gọi lại hồn Khương Ngưng Túy, nàng loáng thoáng nhận ra giọng của người này, thân tính bên cạnh Ngô vương, Vương Nguyên.
"Vương gia lệnh ta đến đây bẩm báo, đại tướng quân đã phái người đến tiếp cô nương xuất thành, cô nương tùy thời có thể lên đường."
Nghe được những lời này của Vương Nguyên, tâm tình vốn vội vã khó nén của Khương Ngưng Túy lại đột nhiên có chút mờ mịt, vẫn là Thanh Phù bên cạnh vỗ nhẹ nàng một cái, nàng mới cứng nhắc lên tiếng trả lời:
"Để ta thu thập một chút, lập tức có thể khởi hành."
Bởi vì Khương Ngưng Túy đột nhiên ngất đi nên thân thể có chút vô lực, đầu cũng vô cùng đau, chỉ trang điểm mặc y phục cũng đã hao phí không ít khí lực của nàng, nếu không phải nàng căn răng cố chống, sợ rằng ngay cả vài bước ngắn ngủi ra khỏi doanh trướng cũng đều khó mà thực hiện. Ra khỏi doanh trướng, Khương Ngưng Túy thấy phía sau Vương Nguyên có một chiếc xe ngựa nào đó đang dừng, trong doanh trướng trước nay quan binh đều kỵ mã ra vào, chiếc xe ngựa bỗng dưng xuất hiện ở đây có vẻ rất không hợp, nàng nhìn xung quanh một cái, xe ngựa mặc dù không đẹp đẽ như trong cung, nhưng vẫn được xem là sạch sẽ thoáng đãng, nhìn ra được dụng tâm của Ngô vương.
Ngô vương thận trọng, đại khái là đoán được tình trạng thân thể của nàng cho nên an bài Vương Nguyên đặc biệt chuẩn bị xe ngựa, để nàng không phải quá mệt mỏi khi đi đường. Khương Ngưng Túy trong lòng hơi chát, nàng nghiêng đầu, nhìn lại hướng chủ trướng của Ngô vương, lần này từ biệt, núi cao sông dài, nàng cùng Ngô vương đã khó có thể gặp lại.
Khương Ngưng Túy yên lặng thu hồi thiên tư vạn tự trong lòng, không nghĩ nhiều nữa, sau đó khom người ngồi vào trong.
Xe ngựa lắc lư ra khỏi thành, Thanh Phù suốt đường đi luôn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, đến khi thấy cửa thành, nàng mới nhịn không được thở ra một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi.
"Nương nương, hiện giờ chúng ta rốt cuộc đã an toàn."
Khương Ngưng Túy lại chưa bao giờ lo lắng như Thanh Phù, dù sao từ một khắc khi nàng bước vào doanh trướng của Ngô vương, nàng đã liệu định được Ngô vương không thể nào sẽ đơn giản giết nàng, nàng với hắn, là lợi thế thoát thân, cũng là quân cờ sau cùng, Ngô vương đương nhiên sẽ không ngốc đến mức hành động theo cảm tính. Vì vậy, nghe được Thanh Phù nói, Khương Ngưng Túy chỉ trầm mặc, vẫn không trả lời gì.
Có lẽ trong sự trầm mặc của Khương Ngưng Túy, Thanh Phù cũng nhận ra vừa rồi bản thân đã lo lắng thừa, cho nên nàng vội vã thay đổi trọng tâm câu chuyện.
"Tính ra, nương nương cũng đã nhiều năm không gặp đại tướng quân, lần này, nương nương có thể cùng đại tướng quân thật tốt nói chuyện."
"Ta không có ý định đi gặp phụ thân." Thân thể suy yếu cộng thêm đường xá xốc nảy, khiến lời của Khương Ngưng Túy không giấu được hư nhược, nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, sườn mặt tái nhợt chạm vào ánh trăng, ánh ra một mảnh ngân sắc.
Chợt nghe được lời Khương Ngưng Túy, Thanh Phù không khỏi bật dậy, trố mắt nói:
"Nương nương, người chẳng lẽ là...."
"Ân." Mắt thấy dáng vẻ bị dọa không nhẹ của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, hảo tâm trả lời.
"Ngươi đoán không sai, ta đang định hồi cung."
Lúc này, Thanh Phù đã không còn tâm tư vui mừng vì bản thân có đoán đúng hay không, nàng vội vã lên tiếng khuyên bảo:
"Nương nương đã nghĩ kỹ rồi sao? Tuy rằng lời Ngô vương không thể tin, nhưng có câu vẫn không sai, tin tức nương nương chết đã sớm truyền khắp Nhan Quốc, lúc này nương nương lại muốn dùng thân phận gì hồi cung đi gặp Trưởng công chúa chứ?"
Khương Ngưng Túy chỉ hơi cong khóe môi, cười nói:
"Đương nhiên là dùng thân phận con dân Đại Nhan."
Danh Sách Chương: