Bên ngoài đại trướng, thân ảnh của Khương Ngưng Túy đã rời đi từ lâu.
Trong trướng, hương rượu say lòng người tràn ngập, cộng thêm ánh nến chập chờn. Nhan Y Lam khẽ lắc động rượu trong ly, vẻ mặt thấu chút men say cùng lãnh mị, ánh quang trong mắt chợt ẩn chợt hiện nhưng lại chỉ là một mảnh tịch đạm.
Ương Huyền Lẫm tựa trên y tháp, tay chống đầu hướng về phía Nhan Y Lam, nhìn dáng vẻ trầm mặt vô ngôn của nàng, đôi mắt đen láy tựa như đêm đen, không thể nhìn thấu:
"Nếu từ đầu đã biết nàng ở ngoài, tại sao lại không gặp nàng?"
Có lẽ lúc đầu, Ương Huyền Lẫm còn không quá chắc chắn vị khách không mời ở bên ngoài trướng là ai, nhưng khi nhìn thấy biểu tình biến hóa trong nháy mắt của Nhan Y Lam, hắn đại khái có thể đoán ra rồi.
Khương Ngưng Túy này, ý nghĩa của nàng ta với Nhan Y Lam cũng không bình thường.
Đã rất lâu rồi, Ương Huyền Lẫm chưa từng thấy Nhan Y Lam để tâm đến người nào như vậy, loại ánh mắt không thể ẩn đi ân cần cùng lưu tâm đó, cho dù là Nhan Y Lam cũng không thể hoàn toàn giấu đi được.
Nghe Ương Huyền Lẫm một lời vạch trần tâm sự, Nhan Y Lam chỉ thản nhiên cười khẽ, thần tình trên mặt không giống thừa nhận nhưng cũng không hoàn toàn phủ nhận. Nàng nhíu mày, cười nói:
"Xem ra thật sự không có chuyện gì có thể lừa gạt Bắc Ương Vương anh minh cơ trí của chúng ta."
"Nếu cô vương không nói, nàng còn định giấu bao lâu?" Lời của Nhan Y Lam không giống châm chọc, nhiều lắm là một loại châm biếm ném đá giấu tay. Nhiều năm quen biết, Ương Huyền Lẫm đã sớm quen tính khí này của Nhan Y Lam, cho nên hắn bất giác có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thán.
"Phượng Nghi, đã lâu rồi cô vương chưa từng thấy nàng lại vì ai mà không giữ được bình tĩnh như vậy."
Liệt tửu rót vào yết hầu, hương vị thuần liệt một đường bỏng rát vào tận tâm, ý cười nơi khóe miệng khẽ thu lại, chân mày dường như cũng nhiễm men sat đắng chát, ngữ khí vẫn là mạn bất kinh tâm.
"Chuyện giữa ta cùng Khương Ngưng Túy, sao đáng giá Bắc Ương Vương phí tâm."
Có lẽ ý nghĩa của Ương Huyền Lẫm với Nhan Y Lam cũng có chút đặc thù, công thêm trận đánh Nhan – Tùy năm đó, chỉ có Ương Quốc viện thủ cho Nhan Quốc. Tuy rằng Nhan Y Lam từ trước đến giờ chưa từng biểu lộ rõ ràng, nhưng với Ương Huyền Lẫm cũng xem như thành thực, quan hệ giữa cả hai cũng tựa như cố nhân tri giao.
Mà hôm nay, thần tình của Nhan Y Lam tràn đầy sơ ly, dường như đối với chuyện của Khương Ngưng Túy cũng không muốn nói nhiều. Sự lãnh đạm như vậy giống như một thanh chủy thủ sắc bén, dùng phương thức lăng liệt nhất vô thanh kể ra chân tướng. Lòng Ương Huyền Lẫm không khỏi dâng lên khổ ý, hắn ngữa đầu uống cạn ly rượu, thật lâu sau mới nói:
"Phương Nghi, nàng thích nàng ta như vậy sao?"
Dứt lời, bên trong doanh trướng đón nhận một mảnh trầm lặng, qua thật lâu sau, chỉ thấy Nhan Y Lam đặt ly rượu trong tay xuống, thần tình lộ ra chút men say nhưng đôi mắt sâu thẳm lại lấp lánh thanh minh. Nàng ngược sáng chậm rãi lắc đầu.
"Cũng không phải là thích."
Rõ ràng không thấy rõ biểu tình của nàng, nhưng Ương Huyền Lẫm lại nghe hiểu ngữ khí nửa như than thở, nửa như tự giễu kia, làm cho mặt hồ trầm tĩnh nơi đáy lòng của hắn trở nên càng tịch mịch.
"Nếu phải nói, có lẽ chính là trân tích."
Dường như đã ngẫm nghĩ hồi lâu, Nhan Y Lam mới có thể tìm được từ duy nhất biểu đạt được thiên vạn cảm xúc trong lòng nàng. Nhưng cảm tình của nàng với Khương Ngưng Túy phức tạp như thế, e là không cách nào có thể dùng từ ngữ trên thế gian này để hình dung.
Nghĩ đến đây, ý cười trên môi của Nhan Y Lam dần tăng lên, yêu diễm lại yếu ớt.
"Nếu như chỉ là thích, ta tự nhiên có muôn vàn biện pháp lưu nàng lại bên người. Nhưng so với những thứ này, ta càng hi vọng nàng trải qua cuộc sống mà nàng muốn, nàng muốn đi, ta sẽ theo nàng, nàng muốn lưu, ta cũng sẽ theo nàng. Túy ta đối với quốc với dân trước giờ luôn hà khắc, nhưng duy chỉ với nàng, ta không có yêu cầu gì."
Nàng chỉ hi vọng nàng ấy vui vẻ. Cho dù sự vui vẻ này pha lẫn hận ý cùng xa cách với nàng. Cho dù sự vui vẻ đó, từ đây cũng không còn liên quan đến nàng.
"Huống chi..." Thanh âm trầm thấp của Nhan Y Lam vang lên, ý cười trên mặt vẫn minh diễm say lòng người nhưng cũng không thể ô ấm khổ sở quá rõ ràng trong mắt.
"Cho dù tọa ủng thiên hạ thì thế nào? Cẩn thận nghĩ lại, hiện giờ, thứ mà ta có thể cho nàng quá ít. Bất kể nàng muốn gì, nếu ta còn có thể, nhất định đều sẽ cho nàng."
Lời của Nhan Y Lam giống như xương cá mắc ở cổ họng, Ương Huyền Lẫm âm tình bất định nhìn nàng, đôi tròng mắt đen đặc mang theo nguy hiểm dừng trên mặt Nhan Y Lam, cuối cùng trầm giọng nói:
"Nàng đừng nói với cô vương, chuyện Kỳ Nguyệt mất tích lần này, nàng đại phí chu chương dùng hết tâm cơ, chỉ là vì một mình nàng ta?"
Ánh mắt của Ương Huyền Lẫm vừa nóng rát lại nghiêm lệ, dưới tầm mắt đó, Nhan Y Lam lại không chút hốt hoảng vội vàng, nàng chậm rãi châm một ly rượu.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, không hẳn là vì nàng."
"Nàng điên rồi." Ương Huyền Lẫm hít sâu một hơi, vốn định trách cứ nàng lợi dụng Kỳ Nguyệt làm ra chuyện dối trên lừa dưới như thế, nhưng suy nghĩ thoáng qua, hắn lại phát hiện bản thân hắn không phải cũng là đồng lõa, đang yên lặng dung túng nàng làm bậy sao.
"Nàng có nghĩ đến, nàng ta là nữ nhân của Thái tử, lúc trước một tay nàng nâng đỡ nàng ta ngồi lên vị trí Thái tử phi, hôm nay nàng làm như vậy sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng."
Thân thể hoàn toàn tựa vào nhuyễn tháp phía sau, Nhan Y Lam tháo đi tất cả khí lực, ngữ khí giống như đang cười lai giống như tự giễu, mị hoặc trong mắt dưới ánh nến chập chờn nhiễm thành một mảnh mơ hồ. Nàng cười một tiếng, dáng vẻ thừa nhận không chút giấu giếm.
"Ngươi nói đúng, ta quả thật điên rồi."
Ngay từ khi sống chung vốn chỉ là một ván cờ, Nhan Y Lam từng bước công tâm, cho dù nhìn Khương Ngưng Túy rơi vào mâu thuẫn cùng rối rắm, nhìn nàng ấy từng chút từng chút luân hãm vào vòng ôn nhu mà bản thân đã tỉ mỉ ngụy trang, nàng cũng chưa từng động chút lòng trắc ẩn, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ vươn tay viện thủ.
Ván cờ này theo lý nên là từng hạt từng hạt trần ai lạc định như thế, chỉ là chung quy thiên tính vạn tính, lại bỏ sót chính mình.
Cũng không biết nên trách nàng coi thường Khương Ngưng Túy, hay là nên trách nàng coi trọng mình. Cứ thế từng bước tiến đến, nhập vai quá sâu không chỉ Khương Ngưng Túy, mà còn cả nàng.
Bản thân như vậy, không phải điên rồi thì là gì đây?
"Xem ra rượu này, ta không thể uống cùng ngươi rồi."
Hình ảnh về Khương Ngưng Túy cứ như một bức họa quyển vội vàng lướt ngang trước mắt Nhan Y Lam. Nàng lãnh mạc, nàng mạnh miệng, nàng quật cường, nàng ôn nhu...vô số hình ảnh rốt cuộc như một đôi tay không ngừng thúc đẩy Nhan Y Lam, đến khi khiến nàng khó có thể ngồi yên, tựa như chỉ khi nhìn thấy Khương Ngưng Túy, lòng nàng mới được an ổn.
Nhan Y Lam đứng dậy, nàng vén lên một góc liêm trướng, quay đầu nhìn sang Ương Huyền Lẫm vẫn đang uống rượu, nhìn bóng lưng luôn trầm mặc của hắn.
"Chuyện của Kỳ Nguyệt, sau khi về cung tự ta sẽ cho ngươi một câu trả lời."
Ngọn gió từ bên ngoài xào xạc thổi vào làm ánh nến chập chờn không ngừng. Nhan Y Lam đã rời khỏi đại trướng từ lâu nhưng Ương Huyền Lẫm vẫn giữ tư thế ngồi như ban đầu, nghe được một loạt tiếng bước chân từ ngoài lều truyền đến, Ương Huyền Lẫm chậm rãi lắc lắc chất lỏng trắng tinh trong ly, chẳng hề để tâm đến động tĩnh phía sau.
"Vương."
Nghe được thiếp thân thị vệ gọi mình, Ương Huyền Lẫm từ trầm mặc hồi thần. Tựa như đã đọc ra tâm tư của thuộc hạ, hắn quẳng ly rượu, nói:
"Để nàng đi đi."
"Nhưng mà...."
"Cô vương vẫn luôn cho là..." Ương Huyền Lẫm hung hăn ực một ngụm rượu, sườn mặt ôn nhuận như ngọc chìm trong bóng tối, thanh âm thuần hậu, mang theo đau đớn như có như không.
Lời sau đó, rất lâu hắn cũng chưa từng nói ra. Hắn nhấp rượu, đột nhiên phát hiện, có vài lời nếu muốn nói ra, lại giống như sẽ hao hết khí lực cả đời. Mà hắn cũng không muốn nói, có lẽ như vậy hắn mới không mất đi chút cố chấp cuối cùng.
"Khương Ngưng Túy....hay cho một Khương Ngưng Túy." Chậm rãi đứng lên, Ương Huyền Lẫm chấp tay rời khỏi đại trướng. Mi nhãn hơi nheo lại, chỉ gọi một cái tên lại mang theo vô tận sát ý.
"Cô vương muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu đại bản lĩnh."
---------
Cáo biệt Tĩnh vương phi, Khương Ngưng Túy một đường quay trở về, rõ ràng gió đêm trên sườn núi mạnh đến khiến những tấm lều vải vang lên từng trận xoành xoạch, thế nhưng lại không thể thổi đi thiên tư vạn tự trong lòng nàng, chẳng những vậy mà còn khiến nó càng thêm khó chịu, ức nghẹn.
Nhìn thấy doanh trướng đã gần trước mắt, Khương Ngưng Túy hơi dừng bước, xoay người đi về hướng ngược lại.
Khán đài trước bãi săn náo nhiệt lúc sáng giờ đã không còn bóng người, cộng thêm các gia quyến đều đã xuống núi, Nguy Sơn vốn an tĩnh nay lại càng thêm lặng lẽ.
Phía ngoài sân săn bắn luôn có binh lính canh giữ nghiêm ngặt, số lượng nhiều gấp mấy lần so với thường ngày, nếu không phải đoán được quỷ kế của Nhan Y Lam, chắc chắn nhìn tràng diện nghiêm mật này, Khương Ngưng Túy thật sự sẽ cho rằng đã xảy ra đại sự.
Đơn độc đứng trên khán đài, cây mộc lan hai bên theo gió lay động, hương hoa lan tỏa khắp nơi, nhụy hoa trắng tinh rơi trên váy. Cũng không biết nhớ đến chuyện gì, thần sắc của nàng một mảnh mông lung, đã quên phủi đi đóa hoa kia.
"Ta thấy, hoàng tỷ rất để tâm đến ngươi."
"Nhưng năm nay, tuy ta gả cho đại vương nhưng ta biết, ngôi vị hậu cung của Huyền Hư, vẫn là vì một người."
"Ngươi nên hiểu, Ngưng nhi, chỉ có gả cho đại vương mới là nơi quy túc tốt nhất cho hoàng tỷ."
"Ta hi vọng ngươi có thể khuyên nhủ hoàng tỷ, chuyện này đối với Nhan Quốc, đối với nàng, đều là lựa chọn tốt nhất."
Những lời khi nãy của Nhan Linh Qua giống như một bàn tay đầy khí lực ngang tàng, cường ngạng kéo Khương Ngưng Túy về thực tế. Nàng nhíu mày nhìn đóa mộc lan rơi trên vạt áo, trầm mặc đưa tay phủi đi.
Gió chợt nổi lên, Khương Ngưng Túy không biết đã đứng bao lâu, cho đến khi thân thể giống như bị rót đầy băng tuyết, nàng mới ôm lấy cánh tay xoay người rời đi.
Quay người, nhưng lại nhìn thấy Nhan Y Lam một thân bạch tử y đang đứng cách nàng chỉ hai thước. Gió lướt qua vạt áo y tụ, tựa như tiên tử. Dưới khán đài mờ tối, Khưng Ngưng Túy không thấy rõ thần tình của nàng, chỉ có đôi mắt sáng rực như tinh hà mênh mong vô tận kia, cho dù trong bóng tối cũng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.
Khương Ngưng Túy bất giác dừng bước, gương mặt không chút biểu tình, thời điểm nàng nhìn Nhan Y Lam, người kia cũng đang nhìn nàng. Đôi phượng mâu luôn yêu dã hơi cong lên, tựa như vô số ánh sao lóe lên trên bầu trời, khiến Khương Ngưng Túy không còn nơi ẩn thân.
Yên lặng rũ mắt, Khương Ngưng Túy không nói một lời, cũng không nhìn Nhan Y Lam nữa, xoay người trở về doanh trướng.
Khoảng khắc lướt qua nhau, cổ tay đột nhiên bị người nắm thật chặc, Khương Ngưng Túy vừa định hất ra nhưng đã có một cỗ lực từ cổ tay cưỡng chế bức đến, làm cả người nàng lảo đảo một cái. Lúc tỉnh hồn, thân người đã hoàn toàn nằm trong lòng Nhan Y Lam.
Bản năng tránh thoát dưới cái ôm của Nhan Y Lam đã không có nửa điểm tác dụng, nàng khẽ cau mày, đang muốn cưỡng chế Nhan Y Lam buông nàng ra, không ngờ lại cảm thấy Nhan Y Lam cúi người đến, thanh âm như liệt tửu thuần hậu nhất trên đời, nóng đến làm trái tim nàng không thể ức chế cơn đau.
"Ngưng Túy."
Danh Sách Chương: