"Tư... Thánh Tử ca ca, nếu huynh bận, vậy lần sau muội sẽ đến!"
Tư Đồ Vũ Thiên không thèm ngẩng đầu lên nhìn nàng ta một cái, giống như Đỗ Nhu Sương vốn không tồn tại trong phòng vậy.
Đỗ Nhu Sương bước ra khỏi Thánh Tử điện vàng son lộng lẫy đầy uy nghiêm kia, ánh mắt long lanh đáng thương lập tức biến mất, thay vào đó là sự sắc bén tàn nhẫn.
"Tên Tư Đồ khốn kiếp, đừng bao giờ để ngươi rơi vào tay ta! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, nhận hết mọi tủi nhục trên thế gian này!"
Đỗ Nhu Sương độc ác nhìn lại Thánh Tử điện rồi rời đi.
"Kế hoạch đến đâu rồi?" Tư Đồ Vũ Thiên cầm bút lông trên tay, nhúng vào nghiên mực.
"Thưa chủ tử, kế hoạch tiến triển rất thuận lợi." A Nhất một bên cúi người bẩm báo.
"Ừm. Thực hiện bước tiếp theo đi."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
Sau khi thấy không còn thông báo gì nữa, A Nhất ngay lập tức rời đi, để lại Tư Đồ Vũ Thiên ngồi chấm bút tô vẽ trên giấy.
Từ ngoài cửa sổ nhanh chóng bay tới một con chim nhỏ màu xám. Chim nhỏ nhìn thấy chủ nhân của mình đang ngồi trên thư án liền bay tới đậu trên vai hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng giữ chim nhỏ trong tay, gỡ mảnh giấy đưa tin buộc dưới chân nó, mở ra đọc.
Đây là thư được gửi tới từ A Ngũ, kể về chuyện mà bọn họ đã trải qua cùng tuyến đường và địa điểm đến tiếp theo.
Tư Đồ Vũ Thiên đọc một lượt sau đó nắm chặt mảnh giấy trong tay, lúc mở bàn tay to lớn ra chỉ còn lại chút bụi phấn mờ nhạt.
"Không ngờ Băng Nhi lại gặp phải nhân trùng kỳ lạ như vậy!" Cảm thán một câu, Tư Đồ Vũ Thiên viết trả lại cho A Ngũ một bức thư, nội dung yêu cầu hắn bảo vệ Hàn Băng thật tốt.
Chim nhỏ nghịch ngợm dùng hai chân nhúng vào nghiên mực, sau đó nhảy loạn xạ trên tờ giấy đã vẽ được vài nét bút của Tư Đồ Vũ Thiên, âm thanh ríu rít phát ra lảnh lót thể hiện tâm trạng nó hiện rất tốt.
"Họa Tro, mi lại nghịch ngợm rồi! Mau đi đưa thư cho A Ngũ đi!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn tờ giấy bị phá hủy cũng không tức giận, rút tờ giấy ra vo thành một cục, chuẩn xác ném vào lò sưởi đang cháy tí tách ở trong phòng.
Họa Tro bay bay vài vòng trên đầu hắn, phát ra âm thanh "chiếp chiếp" đơn giản rồi bay đi.
Tư Đồ Vũ Thiên một lần nữa cầm bút lên, cổ tay di chuyển tạo thành những đường nét uyển chuyển nhẹ nhàng.
.................
Chuyến đi đến Phong Dương thành mất hơn một tuần.
Trong những ngày đó, Nam Thiên Sang được huấn luyện nâng cấp khả năng chiến đấu lên một tầng cao mới, sự ăn ý giữa cậu và Bạo Phong cũng tăng thêm không ít.
A Ngũ nhìn sự tiến bộ của tiểu tử trong mắt, càng ra sức chỉ dạy nhiều hơn.
Hàn Băng đơn giản đưa ra một vài lời khuyên sau mỗi một lần chiến đấu của tiểu tử, còn lại đều để hắn đi theo A Ngũ học tập võ thuật, thỉnh thoảng lại chỉ dạy hắn luyện chế một vài loại thuốc thông dụng và nhận biết những thảo dược gặp được trên đường đi.
Phong Dương thành phồn hoa náo nhiệt hơn huyện thành Lạc Gia rất nhiều, tửu lâu khách điếm rộng lớn khang trang, người ngựa xe chạy tấp lập.
"Ca ca, nơi này thật rộng lớn a!" Nam Thiên Sang thò đầu từ trong xe ngựa ra nhìn ngược nhìn xuôi cảm thán.
Hàn Băng thấy hành động của hắn lắc đầu cười nhẹ, cẩn thận để quyển sách y dược vào tay áo, thông qua khe hở của cửa sổ mà tiểu tử vén lên nhìn ra ngoài.
A Ngũ cho xe ngựa chạy chậm lại, suy nghĩ một hồi rồi tiến đến khách điếm Nhạc Châu.
"Khách quan ghé thăm ạ! Ngài muốn ở trọ hay dừng chân ăn uống ạ?" Tiểu nhị tiếp khách niềm nở bước tới chào đón.
A Ngũ nhảy xuống xe ngựa, đỡ Nam Thiên Sang xuống xe, sau khi chờ Hàn Băng xuống mới vứt dây cương cho tiểu nhị, tiện thể đưa thêm ít bạc vụn.
"Chăm sóc ngựa cho tốt, thêm hai phòng thượng hạng, yên tĩnh một chút!"
"Dạ dạ dạ, khách quan mời vào!" Tiểu nhị đưa ngựa cho một người ngay đó dắt đi, cất tiền vào trong vạt áo, mang theo khuôn mặt tươi cười dẫn ba người đi về phía sau hậu viện.
Phòng thượng đẳng của Nhạc Châu chính là một tiểu viện nhỏ bên trong, mỗi tiểu viện có bốn phòng đơn lẻ, mỗi phòng mang theo bày trí xuân hạ thu đông vô cùng thanh lịch.
Bốn phòng được xây thành hình chữ nhật, có xuân đông đối mặt, hạ thu liền kề, giữa sân có trồng một cây si già cao lớn, bên dưới gốc si có để một bộ bàn ghế gỗ tinh xảo cho khách nhân ngồi giao lưu làm quen.
Hàn Băng được đưa vào gian phòng xuân, A Ngũ và Nam Thiên Sang thì tiến vào phòng hạ nghỉ ngơi.
Đối với bài trí trong phòng, Hàn Băng chỉ lướt qua một lượt rồi thôi. Sau bao nhiêu ngày bôn ba bên ngoài, việc đầu tiên nàng làm chính là tắm rửa thật sạch sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Nam Thiên Sang vẫn là một tiểu hài tử, sau khi ăn no liền lăn ra ngủ như chết, A Ngũ vốn định dạy hắn luyện công nhìn vậy không đành lòng, liền để hắn nghỉ ngơi thật tốt một ngày.
Buổi sáng hôm sau, Nam Thiên Sang dậy thật sớm luyện tập theo bài huấn của A Ngũ một lượt rồi mới chạy đi gọi Hàn Băng dậy ăn sáng.
"Ca ca, đệ muốn mua một vài món đồ!" Nam Thiên Sang nhẹ kéo tay áo nàng.
"Ừm, mua gì thì cứ mua đi, nếu thiếu ta sẽ đưa thêm." Hàn Băng gật đầu đồng ý, lại nhìn túi tiền của tiểu tử, đưa thêm cho hắn hai tờ ngân phiếu trăm lượng.
Nam Thiên Sang nhận lấy rồi cẩn thận cất đi, khóe môi kéo lên thật cao thể hiện tâm trạng rất tốt.
Hàn Băng liếc nhìn A Ngũ một cái. A Ngũ từ ánh mắt của nàng hiểu ý, yên lặng gật đầu chấp nhận.
"Được rồi, hôm nay ta có vài việc cần làm không đi với đệ được, đệ đi với A Ngũ đi." Hàn Băng vỗ nhẹ đầu hắn.
"Vâng ạ!"
Nam Thiên Sang vô tư cười, sau đó kéo A Ngũ đi ra ngoài tham thú mua đồ. Hàn Băng ở yên trong phòng, lấy ra đá Tinh Tử bắt đầu hấp thu.
Mà Tiểu Cầu sau một hồi quấn lấy nàng, thỏa mãn ôm lấy một viên đá chậm rãi cắn nuốt, tiếng "răng rắc" vang lên có chút ê răng.
Theo thời gian dần trôi, viên đá trong tay Hàn Băng chuyển sang màu tím khói, màu sắc so với ban đầu nhạt đi chút ít.
Thở ra một ngụm khí, Hàn Băng nghiêng đầu nhìn Tiểu Cầu nằm ngủ ngon lành trên gối đầu của nàng, khóe môi kéo lên đường cong, vươn ngón tay chọc chọc bộ lông trắng bồng bềnh.
Tiểu Cầu bị nàng chọc lăn một vòng vào bên trong, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt nằm ngủ.
Có lẽ sau khi ăn đá Tinh Tử tràn đầy năng lượng tinh khiết nên Tiểu Cầu cần có thời gian tu luyện hấp thụ đi?!
Bắt đầu bão nhé, mọi người chuẩn bị chưa!?
Danh Sách Chương: