Ngày thứ ba sẽ không thể cứu được nữa, toàn bộ máu cùng nước trong người sẽ hoàn toàn thoát hết ra ngoài, làn da sưng phồng sẽ xẹp dần xuống đến khi dán vào lớp xương trong người, chính là tình trạng da bọc xương đúng nghĩa." Giọng Vu Cầm đều đều không cao không thấp, lạnh nhạt miêu tả công dụng của Thủy Sương Huyết độc tựa như đang nói bầu trời hôm nay thật đẹp.
Nam Thiên Sang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào loại thuốc bột đó, ánh mắt trong sáng ngoại trừ cảm xúc khâm phục ra thì còn xen lẫn chút lo lắng hoài nghi.
“Loại độc này là một trong những loại kỳ độc ít ai biết cách chế tạo ra, càng đừng nói đến lưu hành trong dân gian.” Vu Cầm hiểu cậu nhóc này đang lo lắng vẫn đề gì liền đơn giản giải thích. “Được rồi, đây là những loại thảo dược để phối chế ra nó. Đầu tiên là…”
Hai người một người nói một người nghe vô cùng hòa thuận, đám người hắc y nhân thì lại hoảng sợ nhìn về phía Vu Cầm, trong lòng chấn động như sóng biển ngày bão giông, hoảng sợ mong gì bọn họ đều bị điếc không nghe được nội dung của hai người, những âm thânh “a a ô ô” phát ra từ cổ họng tràn ngập tuyệt vọng khổ sở.
Nếu như bọn họ chưa nghe thấy phương phối của Thủy Sương Huyết độc thì may ra còn có cơ hội sống sót, nhưng bây giờ từng câu từng chữ từng từ đều rõ ràng lọt vào tai bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu!
Nam Thiên Sang học tập trong lĩnh vực y thuật vô cùng nhanh nên luyện chế độc dược cũng không chút kém cạnh nào, thậm chí còn cực kỳ chuyên tâm chăm chú, suy một ra năm, nhanh nhảu nắm bắt được những yếu tố để thành công.
Cậu biết hiện tại bản thân mình đã mạnh hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Tư Đồ Vũ Thiên sánh vai với Hàn Băng, cậu đều cảm thấy mình còn rất rất yếu, còn chưa thể bảo vệ được tỷ tỷ! Cậu muốn mạnh hơn nữa, mạnh đến nỗi có thể che chắn toàn bộ nguy hiểm cho tỷ tỷ, là nơi đáng để tỷ tỷ dựa vào!
Lúc Khôi Tinh Ôn bước ra khỏi phòng trời đã sáng hẳn trên cao, nhìn thấy đám người bị lột đồ trói dưới núi giả liền ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn, sau một hồi do dự liền xoay người một lần nữa trở về phòng, nha hoàn thân cận nhìn thấy cảnh tượng ‘hoành tráng’ đó cũng xấu hổ đỏ bừng mặt cùng chủ nhân đóng chặt cửa phòng không dám ra nữa.
Hàn Băng ngủ nướng đến khi Tố Phụng gõ cửa mới dậy, sau khi ra ngoài cửa liền lạnh nhạt lướt qua đám người bị trói một bên đó, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, đơn giản tiến lên nhìn lướt qua đống thảo dược trên bàn.
“Thủy Sương Huyết độc à?” Hàn Băng cầm một nhánh Dư Hồi lên xem.
“Vâng.” Vu Cầm có chút bất ngờ, sau đó liền gật đầu một cái. Chủ mẫu đúng là một thần y tuyệt đỉnh, chỉ cần liếc nhìn qua những dược liệu đó một chút đã biết dùng để chế tạo loại thuốc nào.
“Thật ra những loại thảo dược trên bàn này có thể chế ra hơn năm loại độc dược khác mà độc tính không giảm đi chút nào đấy.” Hàn Băng nhặt qua ba loại thảo dược rồi nói.
“Ba loại này mà kết hợp với nhau sẽ tạo thành một loại thuốc gây mất cảm giác, nhưng khi cho thêm Mộc Chức Lam sẽ tạo thành một loại độc cực mạnh có thể giết chết một con trâu trưởng thành trong ba phút. Còn có mấy cây này khi kết hợp với nhau…”
Bởi vì số lượng thảo dược không nhiều nên Hàn Băng cũng chỉ nói qua thôi chứ không thật sự đem chúng đi bào chế, Vu Cầm đột nhiên học được thêm một đống kiến thức mới nên cực kỳ vui vẻ, tính toán chiều nay sẽ đi lấy thảo dược về rồi luyện chế thử xem, nếu thật sự lợi hại như Hàn Băng nói sẽ làm nhiều chút đem theo bên người.
Nam Thiên Sang vui vẻ ghi nhớ lại những điều nàng nói, sau hai lần thất bại liền thành công chế tạo ra Thủy Sương Huyết độc. Vu Cầm gật đầu hơi kéo môi mỉm cười hài lòng bảo tiểu tử cất đi cẩn thận.
Tư Đồ Vũ Thiên vừa bước ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy đám nam nhân thiếu vải trong sân, trong nháy mắt sắc mặt đen thui như mưa giông tháng giêng đầy lạnh lẽo, ba bước gộp làm hai đi đến cạnh Hàn Băng đang tính quay đầu, không nói hai lời bịt chặt mắt nàng lại.
“Làm gì vậy?” Hàn Băng nghi hoặc nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Nàng nhìn hết rồi?” Tư Đồ Vũ Thiên mím môi hạ mắt, cả người tản ra hơi lạnh cấm người đến gần khiến Nam Thiên Sang cùng Vu Cầm sửng sốt, không dám nói câu nào đứng im ở một bên.
“Hả? Nhìn hết cái gì cơ?”
“…” Mỗ nam nhân đang phẫn nộ ghen tuông nào đó xoay người ôm chặt mặt Hàn Băng vào lồng ngực rộng lớn của mình, ngăn cản tất cả tầm nhìn xung quanh của nàng. “Nàng nhìn đám nam nhân trần truồng kia!”
“Ta không nhìn mấy người đó.” Hàn Băng dở khóc dở cười, vỗ vỗ nhẹ lưng hắn dỗ dành. “Với cả bọn người đó đều mặc quần, sao gọi là trần truồng được.”
“… Nàng còn nói không nhìn? Không nhìn sao biết bọn chúng mặc quần hay cởi truồng?”
“Không nhìn thật mà, là dư quang khóe mắt…”
“Không, vi phu không nghe! Băng Nhi đang giảo biện với vi phu, nàng lại dám đi nhìn cơ thể nam nhân khác! Mà còn không phải một người! Cơ thể bọn chúng tốt bằng vi phu không, đẹp bằng vi phu không? Băng Nhi ngày nào cũng sờ thân thể vi phu chẳng lẽ chưa chán sao?” Tư Đồ Vũ Thiên đưa tay lên ôm chặt hai má Hàn Băng, hơi cau mày tuôn ra một tràng không muốn nghe nàng giải thích.
“Ta không có nhìn mà…” Hàn Băng chớp mắt vỗ nhẹ tay mu bàn tay hắn, ba phần bất đắc dĩ bảy phần bất lực.
Nam Thiên Sang cùng Vu Cầm đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hai tai bịt kín giả vờ không nghe thấy gì cả.
“Hừ! Vậy sao nàng biết bọn chúng mặc quần?!”
“… vậy chàng nói mấy người đó cởi truồng thì là cởi truồng, có được không? Ta thật sự, thật sự chưa từng nhìn bọn họ mà!” Hàn Băng buông hai tay đặt bên eo hắn, hai má bị ép lại khiến đôi môi hồng khẽ chu lên.
“Nàng nói vậy ý là ta vô lý đúng không?” Tư Đồ Vũ Thiên híp đôi mắt phượng sắc bén lại.
“…” Hàn Băng mím môi lại hơi nhún chân lên chủ động hôn mỗ nam nhân ghen tuông nào đó một cái thật nhẹ rồi lùi về. “Đừng giận, ta thật sự chưa từng nhìn về phía bọn chúng.”
Lửa giận trong lòng thoáng cái bay sạch không còn chút nào. Đây là lần đầu tiên Hàn Băng chủ động hôn hắn, trái tim hắn không kiềm chế được mà đập loạn như ngựa đứt cương, nhưng ngoài mặt lại không chút đổi sắc, giả vờ như vẫn còn rất tức giận.
“Nàng nghĩ nàng làm vậy một lần là vi phu sẽ bỏ qua sao?”
Hàn Băng lại nhún chân lên hôn hắn thêm một cái nữa, khuôn mặt đỏ bừng mím môi lại. “Vậy giờ hết chưa?”
“Chưa hết.” Khí sắc khuôn mặt của Tư Đồ Vũ Thiên chuyển từ u ám lạnh lẽo sang trời quang mây đãng, nắng ấm dịu dàng.
Hàn Băng dỗ mỗ phúc hắc cáo già đến lần thứ năm hắn mới chịu im lặng không đề cập đến vấn đề nhìn hay không nhìn nữa, ôm chặt nàng vào lòng quay đầu ra hiệu cho Vu Cầm đang đứng một bên.
Còn không mau đem mấy tên trần truồng xấu xí kia vứt đi cho bản tông chủ?!
“Mấy tên kia là chuột cho Tiểu Sang dùng thử thuốc.” Hàn Băng ngoan ngoãn úp mặt vào lòng ngực nam nhân, hai tay đặt sau lưng nắm lại ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng vẫn còn chưa rút đi hết.
“…” Vu Cầm do dự đứng tại chỗ không biết nên nghe lời ai. “Hay là để thuộc hạ… mặc cho bọn chúng một cái áo ngoài?”
Tư Đồ Vũ Thiên đánh mắt về phía Nam Thiên Sang ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn một cái, hừ lạnh quay mặt đi, coi như gián tiếp chấp nhận yêu cầu của Vu Cầm. Tố Phụng chuẩn bị xong thức ăn lập tức mang lên, mỗ nam nhân tự tay di chuyển ghế đá sang một vị trí khác, để Hàn Băng ngồi quay lưng về phía nhóm người kia.
Danh Sách Chương: