Mục lục
Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vừa rồi nàng nói dối ta, phải phạt!" Dứt lời Tư Đồ Vũ Thiên đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng mịn của Hàn Băng, hai tay giữ thật chặt đầu nàng không cho phép cự tuyệt trốn tránh.

Hàn Băng bị động tiếp thu nụ hôn đầy bá đạo không chút dịu dàng của hắn. Lúc đầu nàng phản ứng theo bản năng mà từ chối, lại âm thầm tự nhắc nhở bản thân mà kìm nén lại, có chút trúc trắc ngây ngô mà đáp trả.

Nhận được sự hồi đáp của Hàn Băng, Tư Đồ Vũ Thiên cũng chậm chạp mà dịu dàng lại, nhẹ nhàng dẫn dắt nàng cùng hắn trầm mê.

Vẫn luôn biết nàng ở phương diện này hoàn toàn là tờ giấy trắng không chút kinh nghiệm, Tư Đồ Vũ Thiên tràn đầy phần vui mừng nhưng vẫn cảm thấy buồn bực vì bản thân hắn đã để vuột mất nàng ba năm, khiến cho tên nam nhân khác nhân cơ hội mà trộm ở bên cạnh nàng.

Tư Đồ Vũ Thiên thấy Hàn Băng dần thiếu dưỡng khí miễn cưỡng lùi về, lại như không đủ mà hôn phớt trên môi nàng, cùng nàng trán kề trán thân mật khăng khít.

"Ha..." Hàn Băng nhanh chóng hít thở trao đổi không khí, bàn tay nắm chặt vạt áo của hắn cũng buông ra, ngại ngùng hạ mắt không dám nhìn thẳng vào nam nhân vô sỉ nào đó.

Sao Băng Nhi lại có thể đáng yêu được như vậy cơ chứ! Tư Đồ Vũ Thiên nhìn phản ứng của Hàn Băng trong lòng có chút mềm mại, kiềm chế mong muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, bàn tay mơn trớn lau đi một ít nước óng ánh ở bên khóe môi nàng.

"Tên Tiêu Lý gì đó hiện tại đang ở nơi nào?"

"Ở dưới địa ngục cùng tiểu tình nhân của hắn ta rồi." Hàn Băng bị hành động ám muội đó của hắn làm cho ngượng chín mặt, hơi quay đầu qua hướng khác lạnh nhạt trả lời.

"Thật đáng tiếc a!"

"?"

"Đáng tiếc hắn chết quá sớm!" Để rơi vào tay ta, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết! Tư Đồ Vũ Thiên âm thầm bổ xung câu sau, bàn tay ôm chặt Hàn Băng vào trong lòng.

Hàn Băng chớp chớp mắt, qua bài học vừa rồi liền không muốn hỏi chuyện quá khứ của hắn nữa, trực tiếp nhắm mắt lại giả chết. Bất quá mỗ nam nhân nào đó không chịu hợp tác, lôi kéo nàng kể chuyện cho hắn nghe.

"Vậy quá khứ của Băng Nhi như thế nào?"

"... Ta ngủ rồi, đừng hỏi nữa!"

"Không được, nàng mau kể cho ta biết đi, ta muốn biết quá khứ của nàng!"

Hàn Băng thở dài một hơi, đôi mắt vốn đã nhắm lại lại mở ra, nhìn vào Tư Đồ Vũ Thiên.

"Dù quá khứ có như thế nào, xấu xa đen tối hay tốt đẹp rạng ngời đi chăng nữa thì cũng chẳng quay lại được. Hiện tại có chính là tương lai phía trước, vậy lên sau này dù ta có làm gì, xảy ra chuyện gì, huynh cũng đều sẽ nhìn thấy và tham dự, điều đó không phải tốt hơn sao!"

Tư Đồ Vũ Thiên có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Băng, lại đột nhiên cười rộ lên, cúi đầu xuống hôn trán nàng một cái. "Đúng vậy, sau này rất tốt!"

Tương lai của nàng có hắn, tương lai của hắn có nàng, mọi chuyện đều sẽ có đối phương tham dự vào, chỉ nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy tương lai thật sự vô cùng tuyệt vời và đáng mong chờ.

*Hư hư, viết đến đây hạnh phúc quá, hai người cuối cùng cũng thành đôi rồi! Tiếp theo mình sẽ bắt đầu đánh các phó bản nhỏ nhe hehehe!

Tư Đồ Vũ Thiên phất tay một cái, ngọn nến mong manh yếu đuối liền chịu đả kích nặng nề mà nghiêng mình, anh dũng hi sinh tắt ngúm. "Băng Nhi ngủ ngon."

..............................

Buổi sáng hôm sau, Võ Triển Long mang theo người hầu tiến đến hội đấu giá, dựa theo thỏa thuận mua bán mà trao trả số tiền của quả trứng linh thú ngày hôm qua đã mang đi, theo sau hắn là mấy người Hoàng Tiêu Dương.

Hàn Ân Ý đứng đằng sau hơi nghiêng người đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Tư Đồ Vũ Thiên lại không thấy được hắn, mặc dù có chút thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn như cũ mà mỉm cười.

Võ Triển Long nói bóng gió dò hỏi về tung tích của Tư Đồ Vũ Thiên liền biết được hắn đã rời đi từ rất sớm.

Triệu Sơn híp mắt cười cười, khuôn mặt nghiêm nghị hoàn toàn nhìn không ra đang nói dối hay nói thật.

Hừ! Nam nhân của tiểu đ... muội, sao hắn có thể bán đứng chứ?! Chỉ riêng nữ nhân đáng khinh kia vào ngày yến hội tiệc hoa chủ động tiếp cận đã khiến hắn phản cảm, huống chi nàng ta còn có ý đồ không trong sáng với vị đại nhân đó của Hàn Băng!

"Vậy bản tướng mạn phép đi trước, bên trong quân doanh còn có nhiều chuyện cần xử lý." Võ Triển Long ôm quyền hướng Triệu Sơn gật đầu một cái, mang theo lính hầu rời đi.

"Triệu mỗ cũng còn có việc cần sắp xếp, lần đấu giá sau sẽ khoản đãi mọi người sau, thứ lỗi." Triệu Sơn khách khí với mấy người Hoàng Tiêu Dương vài câu xong liền quay người đi vào bên trong, chỉ huy cấp dưới kiểm kê tài sản, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường trở về Dực Hoàng quốc.

Hoàng Tiêu Dương không gặp được Hàn Băng liền không có hứng thú đi tiếp với bọn họ, cũng theo đó rời đi. Vương Minh Nguyên phe phẩy chiết phiến lả đả nói bản thân còn việc chưa làm xong liền cắp mông chạy mất, để lại Hưng Công cùng với hai huynh muội Hàn gia, còn có cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm gì.

"Cũng sắp đến ngày phải khởi hành về nước, chắc bọn ta sẽ phải nghỉ ngơi dưỡng sức lấy tinh thần đi đường, vậy nên hôm nay sẽ ở lại trạm dịch đi!" Hưng Công mỉm cười nhẹ nhàng đề nghị. Mặc dù Hàn Ân Ý không muốn nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu tỏ vẻ không ý kiến.

"Cũng đúng, sự việc hôm qua chắc cũng gây ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người, để bản điện hạ đưa mọi người về trạm dịch." Vũ Uy Nghị đón lấy cái thang đối phương đưa ra, ngay lập tức gật đầu vươn tay làm động tác mời.

"Vậy làm phiền cửu hoàng tử rồi."

Hai người giả dối qua lại vài câu, Hàn Trịnh và Hàn Ân Ý chậm chạp bước đằng sau, mỗi người mang theo một tâm sự riêng mà về đến nơi ở của sứ thần các quốc.

Ưu Thu Phỉ nhận được tin từ tỳ nữ thân cận báo nhóm người Hưng Công đã về liền nhanh chóng chạy ra đón, treo trên môi là nụ cười dịu dàng.

"Điện hạ đã về rồi!"

"Ta về rồi, Phỉ Nhi đang làm gì vậy?" Hưng Công nắm tay nàng ta ân cần, muốn có bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu.

"Thiếp đang cho người kiểm kê lại một số đồ đạc, sắp xếp gọn gàng chuẩn bị cho chuyến đi ngày kia, còn có chuẩn bị một ít lương khô cùng màn thầu cho binh lính đi theo."

"Phỉ Nhi suy nghĩ chu toàn như vậy thật khiến ta yên tâm, ta đúng là may mắn vô cùng mới có thể thú nàng làm thê!"

"Là bổn phận cùng trách nhiệm của thiếp." Ưu Thu Phỉ mỉm cười e ngại cúi đầu.

"Tình cảm của phu thê hai người thật khiến người khác phải ngưỡng mộ a!" Vũ Uy Nghị nhìn màn trao đổi tình cảm nồng nàn của Hưng Công không nhịn được mà trêu đùa một câu.

Beta lần 1: 21/01/2023.

Aaa! Lúc beta lại buồn ngủ lắm lắm luôn, nhưng vì sợ ứng dụng k duyệt kịp vào đêm m1 nên mik đã cố thức để up lên, hức hức, bây giờ là 1h53p lận ó!!! Mọi người đọc xong nhớ ngủ sớm nha!

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TA
Thuỵ An14 Tháng mười hai, 2022 14:44
Xong chương 226
MĐR
Mộng Đẹp Riêng Ta20 Tháng mười một, 2022 04:30
Bắt đầu đọc thử
BÌNH LUẬN FACEBOOK