"Khoan đã!" Vũ Tiêu Kỳ ngăn lại ám vệ định rời đi. "Cử thêm mười ám vệ ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ phụ hoàng, cố gắng đừng để ai phát hiện. Lệnh cho những ám vệ đó đề phòng tất cả những người có thâm niên có thể gây hại cho phụ hoàng, kể cả là công công hầu cận trung thành nhất!"
"Vâng!" Ám vệ quỳ gối nghiêm túc nhận lệnh.
"Được rồi, ngươi đi đi! Đang trong giai đoạn mấu chốt, hãy cẩn thận một chút."
Lời vừa dứt, thân hình ám vệ ngay lập tức biến mất để Vũ Tiêu Kỳ lại trong phòng đơn độc đánh cờ.
"Haizzz... Thế cờ đã lập, người thắng kẻ thua chẳng còn bao xa nữa liền sẽ có kết quả."
Vũ Tiêu Kỳ đứng dậy phất tay áo, đẩy cửa bước ra ngoài muốn đi đến tiểu viện nơi Võ Triển Long và Tĩnh Khả Ngưng đang cư trú lại đột ngột đứng lại, đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn bước về phía đó.
"Võ huynh! Ta tới thăm huynh đây!" Vũ Tiêu Kỳ đứng ở ngoài cửa phòng phe phẩy quạt gõ cửa gỗ.
Võ Triển Long đang cẩn thận đút thuốc cho thê tử, nghe thấy giọng nói của đối phương liền dừng tay, để chén thuốc qua một bên đứng dậy mở hé cửa ra cho hắn vào.
"Cơ thể Tĩnh muội sao rồi?! Mấy ngày qua đã ổn hơn chưa?"
"Thê tử thần đã khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ hoàng tử quan tâm lo lắng." Võ Triển Long để Vũ Tiêu Kỳ tùy ý ngồi, bản thân lại tiếp tục đút thuốc cho Tĩnh Khả Ngưng.
Tĩnh Khả Ngưng ngồi ở trên giường có chút e ngại muốn nhận lấy thuốc trong tay đối phương, lại bị hắn kiên quyết cự tuyệt, cứng rắn từng thìa đưa tới bên miệng bắt nàng uống.
"Tĩnh muội không cần phải ngại ngùng đâu, cứ thoải mái mà tận hưởng sự chăm sóc của Võ huynh đi, dù sao trên đời này, chỉ có muội mới nhận được đối đãi đặc biệt vậy thôi!" Vũ Tiêu Kỳ ha ha cười, tự rót cho mình một chén trà nóng.
"Ngũ hoàng tử hôm nay đến đây là có điều gì muốn dặn dò sao? Kế hoạch tiến triển thuận lợi không? Thần có thể ra quân bất cứ lúc nào, chỉ cần ngài muốn!" Võ Triển Long vừa bón thuốc vừa nói.
"Mọi việc rất ổn định, Võ huynh tạm thời không cần làm gì hết, hãy nhân cơ hội nhỏ nhoi này mà nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt đi."
"Phía bên hoàng thượng, thần nguyện ý dẫn đầu lục quân canh giữ bảo hộ tẩm cung, Ngũ hoàng tử..."
"Không." Vũ Tiêu Kỳ không chờ y nói hết đã lắc đầu từ chối. "Chuyện dẫn lĩnh lục quân ta đã giao cho Cẩm phó tướng dưới trướng huynh, nhiệm vụ của huynh chính là chỉ huy đội ám vệ ta âm thầm đưa đến cung của phụ hoàng, bảo vệ người khỏi những ám toán."
"Ra là vậy! Thần sẽ dốc sức hoàn thành trọng trách này!" Võ Triển Long để bát thuốc trống qua một bên, quỳ một chân xuống chắp tay nhận lệnh.
"Không vội! Hai ngày sau huynh hãy hành động, còn hiện tại hãy nhân cơ hội mà bồi dưỡng tình cảm phu thê đi."
Tĩnh Khả Ngưng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Võ Triển Long, trong lòng mặc dù lo lắng nhưng không nói ra, chỉ yên lặng ở phía sau cầu bình an cho hắn.
Vũ Tiêu Kỳ ở trong phòng bàn bạc kế hoạch với Võ Triển Long đến tận tối khuya mới trở về phòng, quản gia từ bên ngoài cho người dọn thức ăn lên, phục vụ hắn ăn uống nghỉ ngơi.
"Thu quản gia."
"Có nô tài." Thu quản gia kính cẩn cúi đầu.
"Ngươi vào trong kho dược liệu lấy hai gốc dược liệu Bích Liên Quy thảo ra, sáng sớm ngày mai mang đến Khanh viện đưa cho Băng Phong công tử."
"Nhưng hoàng tử, đó là di vật mà Tiêu quý phi để lại cho người mà! Sao có thể đem..." Thu quản gia có chút ngạc nhiên, muốn ngăn cản lại bị Vũ Tiêu Kỳ ngắt lời.
"Không quan trọng, giữ lại cũng không có ích gì với ta, gốc dược liệu đó nên thuộc về người có thể khiến nó có giá trị hơn!"
"Chuyện này... vâng thưa hoàng tử, nô tài đã hiểu rồi ạ!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bên Ngũ hoàng tử bởi vì sự ra đi của Võ Triển Long mà thu mình yên lặng thì bên phía Thái tử Vũ Lăng Quang lại tươi cười vui mừng vì đã chặt đứt cánh tay phải đắc lực của đối thủ.
"Ha ha ha, tên Võ Triển Long ngu ngốc đó lúc trước còn từ chối không muốn đầu nhập làm việc cho bản điện hạ, bây giờ thì hay rồi, chết theo người tình, ha ha ha!"
"Kế sách của Thái tử điện hạ thật cao minh! Cũng nhờ có diệu kế của ngài, kế hoạch lần này đã thành công hơn một nửa! Chẳng bao lâu nữa, ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia sẽ thuộc về điện hạ!" Một quan viên dưới trướng Vũ Lăng Quang tươi cười nịnh nọt rót rượu cho hắn.
"Còn phải nói sao?! Ngôi vị đó vốn phải thuộc về bản Thái tử! Tên Vũ Tiêu Kỳ kia dựa vào cái gì mà muốn thay thế bản cung, nắm giữ quyền lực giang sơn Thiên Linh này?!"
*hư hư, mấy ngày trước mình vừa tra cứu được một thông tin về tự xưng, "bản (bản công tử)" là dành cho nam, còn "bổn (bổn cô nương)" là dành cho nữ! Mik lỡ ghi sai mấy chương trc, mn thông cảm nhé!
"Đúng vậy đúng vậy! Ngũ hoàng tử chẳng có gì đáng để mang lên so với điện hạ, ngay cả xách dép cho ngài, hắn cũng không xứng!" Một viên quan khác cũng hùa theo lời nói của hắn, trong mắt có chút khinh miệt cùng tính toán.
Nhị hoàng tử Vũ Lăng Quang bởi vì có gia tộc bên ngoại hộ thuẫn mà lấy làm kiêu ngạo, mặc dù cũng gọi là có chút đầu óc, nhưng lại là một người ham mê nữ sắc, trầm mê trong dục tửu!*
*dục tửu: dục vọng + rượu ngon (tửu là rượu).
Bên ngoại của Vũ Lăng Quang chiếm hơn một nửa đều là mệnh quan triều đình, cũng bởi vì quan thần dâng tấu sớ cầu lập Nhị hoàng tử làm hoàng trữ* quá nhiều, nếu hoàng đế không đồng ý sẽ tại Kim Loan điện từ bỏ mũ cánh chuồn về quê hoặc đập đầu chết ngay tại chỗ.
*hoàng trữ: hoàng tử sẽ lên làm vua, cách gọi khác của ngôi vị Thái tử.
Dưới sự bức ép dồn dập của các quan thần, hoàng đế đành bất lực mà đồng ý phê chuẩn, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử, cùng lúc đó cũng phong Ngũ hoàng tử làm Hoàng Ti Điểm giám, thấy mặt như thấy vua, có thể thay thế vua ban hành một số mệnh lệnh, thậm trí trong một số trường hợp đặc biệt có thể tiền trảm hậu tấu!
Nếu không phải vì đối phương có đại thụ chống lưng ở phía sau, chỉ sợ người như Vũ Lăng Quang sống ở hậu cung chẳng quá mười tuổi.
"Đợi sau này khi bản điện hạ lên làm hoàng đế, những người đi theo bản điện hạ đều sẽ được thăng quan tiến chức, ăn sung mặc sướng, không phải lo về tương lai tiền bạc, ha ha ha! Các ngươi sẽ luôn đi theo bản cung có đúng không?" Vũ Lăng Quang nhận ly rượu mà tiểu cung nữ rót, cười híp mắt nhìn những viên quan ngồi bên dưới.
"Điện hạ anh minh thần võ! Chúng thần nguyện ý trung thành với điện hạ, dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng quyết không từ nan!"
Những viên quan vội vàng cung kính cúi đầu đồng thanh hô, chỉ không biết rằng nói thì như vậy nhưng trong lòng có bao nhiêu phần là thật tâm!?
"Ha ha ha, tốt lắm tốt lắm! Người đâu, mau dâng thêm rượu! Hôm nay bản cung cùng các ái khanh không say không về!"
"Tạ điện hạ ban rượu!"
"Ha ha ha!" Vũ Lăng Quang tay phải bưng rượu, tay trái ôm mỹ nhân xinh đẹp, lâu lâu lại quay qua hôn đối phương một cái.
"Ai da Thái tử, ngài thật là hư quá đi à!" Mỹ nhân trong lòng Vũ Lăng Quang yểu điệu duyên dáng khẽ đánh yêu hắn làm nũng, cơ thể ngược lại lại càng thêm dán sát vào đối phương.
Trùng hợp ghê khi mà chương 190 vào đúng ngày 1/9! Ha ha, có lẽ là một con số vô cùng may mắn của mik ngày hôm nay! Chúc mn đón bão vui vẻ nhé!
Danh Sách Chương: