“Nữ nhi của Khôi ngự sử* quả nhiên xinh đẹp, so với lời đồn thổi còn đẹp hơn rất nhiều lần!” Hoàng hậu dịu dàng mỉm cười, ánh mắt đánh giá nữ tử bạch y đang đứng trên thảm đỏ.
*ngự sử: chuyên can gián, kiểm soát các quan, thuộc hàng Tam phẩm.
“Đa tạ hoàng hậu đã khen, tiểu nữ thật ngại ngùng.” Khôi Tinh Ôn hạ mắt phúc thân một cái, lễ nghi hoàn chỉnh đến không thể bắt bẻ.
“Quả thật là một mỹ nhân a! Sao trước đây ta không thấy nàng ấy bao giờ nhỉ?”
“Khôi ngự sử không phải có một đại nữ nhi vô cùng ốm yếu sao? Mỗi năm đều đưa đến viên trang lớn ở tít ngoại thành điều dưỡng đấy.”
“Hình như ta cũng nghe thấy tin tức này, nhưng không ngờ đại nữ nhi lại xinh đẹp như vậy a! Nàng ấy đã có hôn ước chưa?”
“Có rồi! Chính là nhi tử của Trần tướng quân đấy, là nhi tử thứ hai Trần Quảng Thần, năm nay sắp làm lễ thành niên rồi!”
“Ra là vậy!”
“Nghe nói đợi Trần nhị công tử làm lễ thành niên xong sẽ kết hôn ngay, cũng chẳng biết là thật hay giả nữa.”
Bỏ ngoài tai những lời bàn tán xôn xao xung quanh, Khôi Tinh Ôn bước đến vị trí bàn đặt cổ cầm mà cung nữ vừa mang lên, ngồi xuống bồ đàn khoanh chân lại, mười ngón tay thon dài vuốt nhẹ qua dây đàn một lượt kiểm tra âm thanh, sau khi hoàn thành một loạt những động tác ấy mới bắt đầu diễn tấu.
Từ những ngón tay thon dài đẹp mắt, âm thanh tinh tinh tang tang lần lượt vang lên, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, từng âm luyến âm trầm hòa vào nhau tạo thành một bản nhạc đầy cảm xúc.
"Trái tim này trống rỗng, bầu trời thật rộng lớn, còn mây trời mới bao la làm sao.
Tôi hận nỗi cô đơn nhưng lại chẳng dám rời đi.
Nâng niu tên của người ấy, cùng với cả những niềm vui và nỗi buồn của người ấy.
Cứ thế tiến về phía trước cũng đã lâu rồi*."
*Cô gái ấy nói với tôi của Uu.
Giọng hát trong treo nhẹ nhàng cất lên, lời bài hát tựa như một lời tỏ tình thầm lắng, mang theo nỗi buồn man mác không thể nói ra, những chất chứa tâm trạng không một người thấu hiểu, ánh mắt Khôi Tinh Ôn nhìn vào dây đàn.
"Trong trái tim của mỗi người chỉ có một người duy nhất được coi là bảo bối.
Rất lâu sau đó, người ấy biến thành những giọt nước mắt.
Từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống bàn tay trái, đọng lại thành nỗi cô đơn.
Người ấy dần dần quên đi tôi, nhưng người ấy lại không hề biết rằng
Tôi đây mình đầy vết thương
Dù cho là một ngày cũng không thể yêu thêm lần nữa*."
*Cô gái ấy nói với tôi của Uu. Bài hát này rất hay luôn á, mọi người có thời gian có thể nghe thử nha, hồi lúc mới ctay ny, khi nhớ cậu ấy mình cũng hay nghe bài này, cả bài Vịnh Alaska nữa!
Tiếng đàn chậm dần rồi ngưng hẳn, Khôi Tinh Ôn nhắm mắt khẽ thở dài một tiếng thật nhỏ xong mới đứng dậy, phúc thân một cái. “Tiểu nữ bêu xấu rồi, mong hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương thứ tội.”
Mọi người vẫn còn chìm đắm vào trong tiếng đàn cùng lời bài hát, một vài nữ tử không nhịn được cảm xúc khe khẽ lấy khăn tay ra lau nước mắt, nhìn về phía nữ tử tràn đầy thương cảm cùng tiếc nuối.
Chắc là Khôi tiểu thư yêu ý trung nhân nhiều lắm nhưng lại bị ép gả cho Trần nhị công tử nên mới viết ra một khúc cầm buồn bã đến như vậy!
“Khúc cầm này là do Khôi tiểu thư viết sao?” Hoàng đế Hưng Thành Vạn mỉm cười nhìn nữ tử yên tĩnh kia.
“Thưa hoàng thượng, không phải do thần nữ viết. Là một đào nương của gánh kịch nhỏ mà thần nữ hay nghe viết ra, thần nữ cảm thấy hay liền nhờ nàng ấy dạy lại cho mình.” Khôi Tinh Ôn lắc đầu.
“Hay lắm, trẫm rất thích khúc cầm này! Ban thưởng một trăm lượng bạc, hai cuộn Kim Vân lụa cùng cổ cầm ngươi vừa đàn.” Hưng Thành Vạn nâng tay lên ban thưởng.
“Tạ hoàng thượng.” Khôi Tinh Ôn quỳ xuống cúi người.
Sau khi nhận được câu nói miễn lễ của hoàng đế, Khôi Tinh Ôn nhận lấy cổ cầm rồi đi về chỗ ngồi của bản thân mình, liếc nhìn Trần Ngọc Thi đang mỉm cười với nàng một cái, trong lòng không biết nên trách móc đối phương ra sao.
Hai nhà Trần_Khôi có giao tình rất tốt, phụ thân của họ cũng là bằng hữu chí cốt từ lúc lọt lòng đến khi lớn lên, sau khi lấy thê tử liền lập ra hẹn ước với nhau, đứa con đầu lòng của hai nhà sẽ đính hôn kết làm thông gia.
Nhưng không ngờ cả Trần phu nhân cùng Khôi phu nhân sinh đầu đều là con gái. Một năm sau Trần phu nhân lại sinh hạ một nam hài, vậy nên hôn ước liền rơi vào đầu Trần nhị công tử, Trần Quảng Thần.
Tình cảm hai người cũng rất bền chặt, vốn dĩ Trần gia muốn sớm đón Khôi Tinh Ôn về làm dâu, nhưng sức khỏe nàng không quá tốt lại luôn bệnh nặng. Sau khi hai gia đình bàn bạc liền quyết định, muộn nhất là đợi Trần Quảng Thần làm lễ thành niên xong sẽ thú nàng vào cửa.
Trần Quảng Thần rất yêu thương Khôi Tinh Ôn, đi khắp nơi tìm kiếm danh y kỳ sĩ để chữa trị cho vị hôn thê, suốt năm năm liên tục mới khiến nàng có thể đi đứng như bây giờ.
Thậm chí y còn bàn bạc với phụ mẫu, muốn tổ chức lễ thành niên sớm hơn dự tính để sau đó thú nàng vào cửa, sợ nàng lớn tuổi bị người khác dị nghị đàm tiếu, cũng sợ nàng xinh đẹp tài năng bị người khác dòm ngó mà cướp mất.
“Đệ phụ* biểu diễn thật khiến người khác tâm hồn chấn động a!” Trần Ngọc Thi híp mắt cười trêu chọc nàng.
*đệ phụ: em dâu (còn có thể gọi là đệ tức, cũng có nghĩa là em dâu.)
“Ngươi a! Suốt ngày chỉ biết trêu chọc ta thôi!” Khôi Tinh Ôn thoáng ngại ngùng đẩy nhẹ cánh tay đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoáng đỏ ửng.
“Lại còn ngại ngùng nữa, ngươi sắp phải gọi ta một tiếng đại cô* rồi đấy! Không bằng bây giờ gọi trước cho quen đi?” Trần Ngọc Thi rót cho nàng một ly trà.
*đại cô: chị chồng (em gái chồng sẽ gọi là tiểu cô).
“Đợi ta nhận được lì xì chúc mừng tân hôn của ngươi rồi ta gọi.” Khôi Tinh Ôn nhận lấy ly trà nhấp một ngụm nhỏ.
Sau khúc cầm của Khôi Tinh Ôn, lão công công tiếp tục hô tên của những quý nữ khác lên biểu diễn.
Những quý nữ mỗi người một vẻ, ai cũng xinh đẹp theo một kiểu khác nhau, đều cố gắng phô diễn ra tài nghệ tốt nhất của bản thân, nỗ lực thu hút sự chú ý của mọi người.
Hàn Băng dựa vào trong lòng Tư Đồ Vũ Thiên, ngồi trên một nhánh cổ thụ tử ðằng cao cao gần Kính Nguyệt hồ quan sát, nhìn những màn biểu diễn đầy ý vị trên thuyền hoa.
Vốn dĩ tối nay nàng không có hứng thú đi xem thuyền hoa gì gì đó, nhưng Tư Đồ Vũ Thiên lại một mực kéo nàng đi, cũng chẳng biết hắn tìm đâu ra một bộ hắc y tinh xảo đưa nàng để nàng thay, sau khi xong liền kéo nàng bay lên đây.
“…” Người yêu muốn đi ngắm thuyền hoa cùng các quý nữ biểu diễn tài nghệ, nàng nên có biểu hiện gì mới phải đây?
“Huynh kéo ta ra đây chính là để xem các nàng ấy phô trương kỹ năng?”
Tư Đồ Vũ Thiên vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng, thấy Hàn Băng nhàm chán hỏi liền mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng một cái. “Những nữ nhân đó, ta hoàn toàn không để vào mắt. So với nàng, bọn họ chẳng đáng để ta liếc nhìn dù chỉ một giây.”
Hàn Băng nghiêng đầu nhìn mỗ nam nhân cơ hội nào đó một cái rồi quay đi, khóe môi không kiềm chế được khẽ cong lên thành một vòng cung.
Mặc dù nàng trước giờ nghe không ít lời khen nịnh, nhưng khi lời nói đó phát ra từ Tư Đồ Vũ Thiên lại khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Ta dẫn nàng đến để xem kịch diễn. Nàng chắc chắn sẽ hài lòng.”
Danh Sách Chương: