Nhớ lại bức thư của mẫu thân nguyên chủ để lại, Hàn Băng mím môi do dự suy nghĩ một hồi không biết nên đồng ý hay không.
Bài vị của mẫu thân nguyên chủ được đặt trong từ đường Tể tướng phủ, không phải muốn thấy là được. Về phần mộ phần được chôn ở nơi nào thì Hàn Băng có thể thông qua trí nhớ nguyên chủ biết được, mỗi năm hai lần Kiều ma ma đều sẽ dẫn nguyên chủ đến mộ của mẫu thân cúng bái, đốt chút vàng mã cùng tâm sự đôi lời.
Đến với thế giới này hơn ba năm nàng còn chưa đi thăm mẫu thân một lần nào! Nếu như sắp tới phải đến Linh Pháp đảo xa xôi vô định không biết khi nào trở lại, có lẽ nàng cũng nên trở về thăm nàng ấy lần cuối.
"Được, ta đi với huynh."
Nghe Hàn Băng đồng ý, Tư Đồ Vũ Thiên liền vui vẻ nâng người lên hôn má nàng một cái, sau đó tựa như hóa thân thành một con mèo nhỏ mà dụi dụi má Hàn Băng hai cái. "Ngày mai chúng ta đi, sau đó một tháng sau cùng đi Đại Hội Đấu Kiếm."
"Ừm, vậy ngày mai chúng ta đi Ngạo Hùng quốc."
"Nàng không phủ nhận việc bản thân là đại tiểu thư Hàn Băng của Tể tướng phủ sao?"
"Ta chưa từng nói ta không phải mà." Hàn Băng nghiêm nghị nhìn hắn. "Với trí thông minh cùng mạng lưới rộng lớn của huynh, ta nghĩ chẳng có điều gì giấu được huynh cả."
Tư Đồ Vũ Thiên nở nụ cười, bàn tay to lớn bao bọc toàn bộ thủ ngọc của nàng thật chặt, tựa như giữ lấy một bảo vật vô giá. "Không đâu, có nhiều thứ ta vẫn không thể biết được, đặc biệt là nàng."
Hàn Băng nghe hắn nói chỉ nhẹ nhàng kéo môi tạo thành một đường cong, ánh mắt xa xăm vô định nhìn qua cửa sổ hướng về bầu trời.
Nàng quả thật còn rất nhiều bí mật không thể nói, hoặc là chưa đến lúc có thể nói cho hắn biết, bất quá tương lai của hai người bọn họ còn rất dài.
"Ta sẽ chờ nàng, chờ đến khi Băng Nhi hoàn toàn tin tưởng và mở lòng với ta." Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ đặt một nụ hôn ở thái dương Hàn Băng, giọng nói thủ thỉ triền miên dịu dàng.
Hàn Băng quay lại nhìn hắn gật đầu, lại chẳng thể ngờ được, câu nói chờ đợi này trong tương lai không xa, hắn không thể nghe thấy, mà nàng thì không có cơ hội để bộc bạch.1
*ahihi, mik spoil trc nè, mn đoán xem tương lai anh chị sẽ như thế nào đi, hihi!
.............................
Sau khi gửi lời chào tạm biệt đến nhóm Triệu Sơn, Hàn Băng ngồi trên lưng linh thú khế ước của Vu Cầm là một Song Đầu Điểu linh thú bay đến Ngạo Hùng quốc.
Tốc độ của Song Đầu Điểu linh thú không nhanh như Phi Mã linh thú nhưng cơ thể ngược lại rất rộng và ấm áp, bộ lông tơ trên lưng phi điểu mịn đến nỗi nằm xuống chỉ muốn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh dậy.
Nam Thiên Sang sau khi nhảy lên liền vui vẻ ha ha lăn lộn xung quanh, bàn tay sờ hết nơi này đến chỗ khác khiến Song Đầu Điểu chỉ muốn lắc người hất tiểu tử xuống đất. Dưới sự khống chế của Vu Cầm, năm người dùng một tuần mới bắt đầu tiến vào lãnh thổ Ngạo Hùng quốc.
"Ca ca, thì ra đây chính là quê hương của người a!" Nam Thiên Sang từ trên cao nhìn xuống hai mắt không giấu nổi tò mò, trong lòng càng thêm rung động.
"Ở kinh thành Ngạo Hùng quốc có một nơi rất đẹp tên là Kính Nguyệt hồ. Bao quanh Kính Nguyệt hồ là một rừng hoa tử đằng trắng nở quanh năm, nước hồ trong vắt thấy đáy, bên dưới có vô số loài cá rực rỡ cùng một loại san hô nước ngọt màu xanh." Tố Phụng mỉm cười nhìn tiểu tử đang vui vẻ quan sát khu rừng.
"Thật vậy ạ? Đệ cũng muốn đi Kính Nguyệt hồ!"
Hàn Băng từ trong ký ức nhớ lại thông tin, mặc dù có hơi mơ hồ nhưng ít nhiều vẫn nhớ được đôi chút hình ảnh về nơi đó.
So với lời miêu tả của Tố Phụng thì Kính Nguyệt hồ xinh đẹp lộng lẫy hơn rất nhiều, nguyên chủ lúc bảy tuổi đã từng đến đó một lần, bất quá sau lần đó nàng không được đến thêm lần nào nữa.
Năm đó là lễ hội hoa của kinh thành, hoàng đế Ngạo Hùng quốc mở tiệc hoa yến tại Kính Nguyệt hồ, cho phép quần thần mang theo gia quyến đến tham dự.
Là đích nữ của Tể tướng đương triều, Hàn Băng nguyên chủ nhất định phải tham gia, nhưng đi theo còn có nhị muội Hàn Ân Ý của nàng, lúc bấy giờ là nữ nhi của Lý thị vừa được nâng lên làm bình thê, tương đương với đích nữ.
Lần đó Hàn Ân Ý xảy ra xô xát với người khác, lại không thể cãi thắng liền đem tức giận trút lên người nguyên chủ, thẳng tay đẩy nàng ấy xuống Kính Nguyệt hồ, sau lại hồ ngôn loạn ngữ nói dối Hàn Băng thấy cá dưới hồ đẹp quá, muốn bắt một con về nuôi nên tự mình nhảy xuống.
Được thị vệ vớt dưới nước lạnh lên, nguyên chủ chưa kịp lấy hơi giải thích đã bị phụ thân quăng cho một cái tát đau điếng người, không nghe nàng giải thích liền cho nha hoàn kéo nàng về nhốt trong phòng chứa củi, phạt nhịn đói hai ngày.
Sau lần đó toàn bộ kinh thành bắt đầu đồn thổi Tể tướng có một đại nữ nhi ngu ngốc không biết suy nghĩ, vừa là sát tinh vừa không có não khiến hắn nổi giận, lại lần nữa phạt nguyên chủ năm roi cùng nhịn đói ba ngày, từ đó về sau không cho nàng tham gia vào lễ hội lớn nào nữa, hoàn toàn bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt.
Một tiểu nữ hài mới chỉ bảy tuổi làm sao có thể chịu được những tra tấn như vậy? Nếu không phải có Kiều ma ma chăm sóc ngày đêm, có lẽ nguyên chủ đã cùng mẫu thân nàng gặp nhau sớm hơn!
"Được, khi nào đến chúng ta liền đi." Hàn Băng nhìn xa xa gật đầu, những ký ức cùng đau đớn giống như vừa trải qua điên cuồng ùa về khiến cơ thể nàng bất giác run rẩy, cả người lạnh lẽo không chút độ ấm.
Tư Đồ Vũ Thiên cảm nhận được tay Hàn Băng chuyển lạnh, tinh ý phát hiện mặt nàng hơi tái đi liền mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, trực tiếp dùng cơ thể sưởi ấm cho nàng, dùng hành động thay cho lời muốn nói của hắn.
Quá khứ của nàng khó khăn như vậy nhưng hắn lại không thể tham dự cùng chia sẻ, nhìn Hàn Băng tự mình chịu đựng khiến trái tim Tư Đồ Vũ Thiên như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn không nguôi, vòng tay càng thêm siết chặt lấy người trong lòng.
Dù quá khứ có ra sao thì hiện tại và tương lai, hắn sẽ không để nàng phải chịu thêm dù chỉ một chút thương tổn!
Hàn Băng cảm nhận được sự quan tâm của Tư Đồ Vũ Thiên khẽ mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay hắn.
So về đau đớn trong quá khứ thì nguyên chủ may mắn hơn Hàn Băng rất nhiều, dù sao nàng ấy vẫn còn có Kiều ma ma ở bên chăm sóc. Còn Hàn Băng, lúc bảy tuổi đã phải chịu huấn luyện địa ngục đầy máu tanh, phải cầm dao lắp súng tự tay giết chết những đồng đội khác giành sự sống, băng qua khu rừng đầy mãnh thú đói khát, giống như kẻ điên liều mạng cắm đầu chạy về phía trước chỉ vì hai chữ "sinh tồn".
Sau cùng lại giống như một thú non mang đầy thương tích trở về ổ nhỏ âm u, tự mình liếm láp vết thương nhưng vẫn phải duy trì cảnh giác tối cao. Nơi mà những đứa trẻ một giây trước có thể mỉm cười đến ngây thơ thuần khiết, một giây sau đã mặt không đổi sắc đâm dao vào tim người còn lại.
Những quá khứ đen tối như vậy, Hàn Băng thật sự chẳng muốn Tư Đồ Vũ Thiên biết dù chỉ một chút!
Beta lần 1: 21/01/2023.
Như mọi người thấy, mik beta vào ngày 21 (tức ngày 30 âm trước tết) để chờ ứng dụng duyệt, vậy nên mik chỉ có thể chuẩn bị câu chúc mn trước tết, ahihihi, còn chúc trong tết thì mik sẽ tl ở cmt nhé!
Chúc cả nhà mùng 3 phát tài nè! Bạn nào nhận được nhìu lì xì thì chia sẻ chút ít cho Miki với, chứ năm nay Miki lớn lắm r, sợ chẳng có ai lì xì mất!!! ????
Danh Sách Chương: