"Bản tông chủ biết ngay là ngươi mà, Tư Đồ Vũ Thiên!" Phúc Nhậm Tạ nghiến răng gằn giọng nói, ánh mắt nhìn đối phương tràn ngập hận ý cùng tham lam, ý muốn xấu xa độc ác trong lòng càng thêm lớn mạnh.
"Tông chủ hôm nay nhìn có chút không giống mọi ngày nhỉ?!" Tư Đồ Vũ Thiên lạnh nhạt liếc nhìn hắn.
"Rất nhanh sẽ không khác nữa!"
Phúc Nhậm Tạ ngay lập tức phi thân lên tấn công, Tư Đồ Vũ Thiên không chút chậm trễ mà giơ kiếm lên ngăn cản.
Keng keng keng!
Móng tay dài sắc nhọn của Phúc Nhậm Tạ va chạm với lưỡi kiếm của Tư Đồ Vũ Thiên, thanh âm phát ra vừa chát chúa vừa bén nhọn khiến những đệ tử cùng ám vệ bên dưới nhíu mày khó chịu, thậm chí còn có người hộc ra máu ngay tại chỗ.
"Bản tông chủ luôn chờ ngày mà Thánh tử tạo phản! Thật không uổng công bản tông chủ kiên nhẫn, hôm nay ngươi đã đến rồi, ha ha ha!"
Tư Đồ Vũ Thiên nghiêng người tránh né trảo thủ đang đánh tới, thanh kiếm trên tay uốn lượn phản kích, chuẩn xác đâm tới những tử huyệt của người đối diện.
"Ha ha ha, quả nhiên là người bản tông chủ nhìn trúng!" Phúc Nhậm Tạ dồn nội lực vào lòng bàn tay đánh bay mũi kiếm, ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Vũ Thiên càng thêm tham lam điên cuồng, giống như nhìn một vật nuôi lâu năm đã đến lúc thu vào bụng. "Ngươi phải thuộc về bản tông chủ, hãy mau cống hiến tất cả những gì ngươi có ra đây!"1
Làn da Phúc Nhậm Tạ dần biến thành màu xám đen, mái tóc lúc đầu xám bạc giờ đã hoàn toàn biến thành một màu trắng đục, đôi con ngươi đỏ tươi sáng lên vô cùng yêu dị, xung quanh cơ thể cũng tỏa ra khói đen, giọng nói vừa thé vừa đanh.
"Ngày hôm nay ngươi phải chết!"
Phúc Nhậm Tạ giống như một u linh, nháy mắt đã tiến đến trước mặt Tư Đồ Vũ Thiên, bàn tay đen xì hóa thành một long trảo thủ hướng về phía trái tim đối phương chụp tới.
Tư Đồ Vũ Thiên dùng chuôi kiếm chặt từ trên xuống gạt bỏ đòn hiểm, lại nhân đà bật mà tung người nhảy lên, phản cước vào thẳng cằm dưới của đối thủ.
Phúc Nhậm Tạ nghiêng đầu tránh đi, tay còn lại nhanh chóng nắm chặt cổ chân Tư Đồ Vũ Thiên, dùng lực kéo y về phía sau mình, há to miệng muốn cắn vào cần cổ đang tới gần.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tư Đồ Vũ Thiên rõ ràng nhìn thấy hàm răng của Phúc Nhậm Tạ, đặc biệt là bốn chiếc răng nanh dài sắc nhọn vô cùng nổi bật, trong những chiếc răng thường còn dính đầy máu tươi cùng thịt vụn từ những lần hút máu trước, càng nhìn càng thấy hắn giống một quỷ hút máu người!1
Lật cổ tay chuyển kiếm, Tư Đồ Vũ Thiên lợi dụng lực kéo đâm thẳng vào yết hầu Phúc Nhậm Tạ.
Rầm!
Hai luồng nội lực lại lần nữa va chạm vào nhau tạo lên một cơn địa chấn, hai người từ giữa trung tâm đồng nhất tách ra.
Trên cổ Phúc Nhậm Tạ kéo theo một đường máu đỏ đen, hắn chậm rãi đưa móng tay dính chút máu đỏ lên miệng, nhẹ vươn đầu lưỡi ra liếm một cái. "Quả nhiên là máu của Thánh tử có khác, đúng là thơm ngon hơn hẳn so với những tên trước đây bản tông chủ từng dùng qua!"
"Đa tạ tông chủ đã khen, được ngài yêu thích là vinh hạnh của ta!" Tư Đồ Vũ Thiên không quan tâm đến vết cào sâu trên vai mình mà thu kiếm về thế thủ.
"Chủ nhân!"
Những thuộc hạ lo lắng muốn tiến lên tấn công Phúc Nhậm Tạ, lại bị Cơ Nhi ngăn cản lại.
"Các ngươi không đánh lại lão quái vật đó! Lao đầu lên chịu chết như vậy chính là cống hiến sức mạnh của bản thân cho đối thủ, cũng tương đương với việc gián tiếp phản bội chủ nhân!" Cơ Nhi mím môi căm hận nhìn Phúc Nhậm Tạ trước mắt, trong đầu càng thêm thúc giục bản thân phải thật bình tĩnh.1
Phúc Nhậm Tạ ở phía đối diện ha ha cười to, khí đen quanh người càng thêm dày đặc. "Thuộc hạ này của ngươi cũng thật thông minh đấy Thánh tử! Bất quá đã trực tiếp biến bản tông chủ thành như vậy, hắn nhất định phải chết!"
Cả người Tư Đồ Vũ Thiên phát ra ánh sáng vàng trắng, cực kỳ chuẩn xác mà ngăn lại bóng dáng mờ ảo của Phúc Nhậm Tạ.
Hai người lại một lần nữa giao chiến, trên không trung chỉ còn xuất hiện những đường bóng đen bóng vàng giao thoa với nhau, tốc độ nhanh đến không một ai có thể bắt kịp.
"Cơ Nhi đại nhân, liệu chủ nhân sẽ thua lão quái vật kia không?"
"Chủ nhân chắc chắn sẽ thắng, các ngươi phải tin tưởng vào ngài ấy!" Cơ Nhi nắm chặt hai tay, ánh mắt dõi theo bóng sáng vàng trên không trung, trái tim hồi hộp đập mạnh theo từng giây từng phút trôi qua.
Uỳnh! Rầm!
Phúc Nhậm Tạ từ không trung nặng nề ngã xuống, lưng đập vào trụ chính ở giữa đại sảnh khiến nó gãy làm đôi, sau khi chạm đất liền nghiêng người liên tục nôn ra máu đen.
"Không thể nào! Sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy được!"
Tư Đồ Vũ Thiên chậm rãi hạ thân từ trên không xuống, cả người phát ra kim quang mờ ảo, tựa như một trích tiên không nhiễm bụi trần, lạnh nhạt nhìn kẻ thù nằm ngã dưới đất.
"Tại sao chứ?! Bản tông chủ làm sao có thể thua một tên nhóc như ngươi được! Ngươi... ngươi.. hự!" Phúc Nhậm Tạ phun ra thêm một ngụm máu lớn, trong mắt ngoại trừ không cam lòng chính là khiếp sợ.
"Chủ nhân!" Thuộc hạ của Tư Đồ Vũ Thiên ở sau lưng hắn quỳ một chân cúi đầu, ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, trong lòng lại vui như mở hội.
Kế hoạch của bọn họ thành công rồi! Bên bọn họ đã thắng rồi!
"Người này, là nữ nhân!" Tư Đồ Vũ Thiên chỉ về phía Cơ Nhi vẫn đang giả trang thành nam đệ tử nói. "Tông chủ lần sau nên xác định kỹ đối phương rồi hãy hạ miệng, đừng nên ăn tạp quá, ăn phải đồ giả như hôm nay là sai lầm nghiêm trọng đấy!"1
"Hự! Nữ nhân... sao!" Phúc Nhậm Tạ tức đến thổ huyết liên tục, máu trong cơ thể hắn đang điên cuồng kêu gào sôi sục nhưng nội lực tích góp bao nhiêu năm lại dần thoát ly ra khỏi cơ thể, tan biến vào hư không như chưa từng tồn tại.
"Không thể nào!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn làn khói liên tục thoát ra từ cơ thể Phúc Nhậm Tạ nhíu mày, ra hiệu cho A Nhị phía sau tiến lên hành động.
A Nhị vững vàng bước đến bóp cằm đối phương ra, đẩy vào một viên Hủy Cốt Nhuyễn Tán, sau đó ghét bỏ mà buông tay ra.
"Khụ khụ khụ... đừng bao giờ, để bản tông chủ có cơ hội trả thù ngươi! Nếu không... hậu quả ngươi sẽ không gánh chịu.. nổi đâu! Khụ khụ.."
Phúc Nhậm Tạ đau đớn ôm lấy ngực, lăn lộn trên mặt đất bẩn thỉu kêu gào. Trên làn da xám đen đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt, hắc khí trong cơ thể hắn giống như bình chứa đã vỡ, điên cuồng tẩu tán ra bên ngoài.
"Aaaaaaa! Nội lực của bản tông... chủ!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn kẻ thù gào lên đau đớn trong lòng là một mảnh lạnh lùng hờ hững. Sau khi khí đen tản hết đi không còn bóng dáng, thi thể của Phúc Nhậm Tạ cũng dần hiện rõ trước mắt mọi người.
Tóc trắng đục xõa lỏa tỏa bao phủ khuôn mặt gầy còm, đôi mắt trắng dã bởi vì không còn thịt nên nhìn qua có chút lồi ra ngoài, da mặt nhăn nheo chảy xệ xuống giống như bánh nhão, bên trên còn đầy những mụn thịt to tướng cùng vết lở loét đáng sợ.
Làn da cơ thể sần sùi thô ráp bao bọc lấy những khớp xương cứng ngắc dị dạng, từ xa đều có thể nhìn thấy Phúc Nhậm Tạ có năm phần giống những thi khô mà hắn hại chết.
Ta da, chúc mn buổi tối vui vẻ nè! Dạo này thời tiết thất thường quá, mn nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhoa!!!!
Danh Sách Chương: