Mục lục
Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được được, mang hết lên đây! Thêm năm vò rượu ngon nhất của các ngươi nữa!"

"Vâng vâng! Khách quan hay đợi một lát, món ăn sẽ có ngay đây!" Nói xong tiểu nhị liền nhanh chân rời đi báo món.

Triệu Sơn, Mạc La, Chu Hồng, Viên Tịnh, Huy Tuấn, Triệu Phong, Quốc Lôi, Bàng Kiệt, Nhất Tông, Tư Gia Lâm và Kha Vũ. Tính cả Hàn Băng và Nam Thiên Sang là mười ba người.

Nhất Tông là người trầm tính nhất, ngồi cạnh nàng. Đột nhiên lấy từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ, đặt lên bàn rồi đẩy qua cho nàng.

"Quà!"

Hàn Băng mỉm cười nhận lấy, mở chiếc hộp nhỏ đó ra. Bên trong là một bông hoa Diệu Tinh thảo mười cánh. Tương truyền rằng khi ăn hết mười cánh hoa vào, cơ thể sẽ phát triển nhanh chóng, không khác thuốc phát triển cơ thể là bao.

Hàn Băng bỗng nhiên hiểu ra, Tô Ngữ Âm làm cho bọn trẻ "lớn" lên kiểu gì rồi!

"Huynh lấy đâu ra cái này vậy?"

"Từ Thiên Linh quốc."

Hàn Băng gật đầu nhận lấy, cũng không hỏi gì thêm. Diệp Tinh thảo ngoại trừ có tác dụng giúp cơ thể phát triển còn một tác dụng khác nữa, chính là thay đổi tố chất cơ thể.

Nếu là trong thế giới tu chân, sẽ được gọi là tẩy kinh phạt thủy!

Phục vụ thi nhau mang lên những món ăn cùng rượu quý. Triệu Sơn nhìn những gương mặt thân quen hôm nay đã đông đủ vô cùng vui vẻ.

"Thật may vì cuối năm huynh đệ chúng ta có thể tụ họp lại đông đủ, cùng ăn một bữa sáng năm mới như vậy! Nào, hãy nâng chén lên, cạn vì một năm mới đầy thành công và may mắn!"

"Được! Cạn vì một năm mới đầy thành công và may mắn!"

"Cạn ly!"

Nam Thiên Sang cũng giơ ly rượu lên chạm với mọi người nhưng không uống mà để lại chỗ cũ, nhìn món thịt cá trước mặt.

Sau khi uống cạn rượu rồi, mọi người mới bắt đầu động đũa. Hàn Băng gắp cho Nam Thiên Sang một miếng cá nhỏ không có xương, lại gắp thêm cho hắn một ít thịt bò xào.

"Tiểu Phong, ta nhìn đệ giống như gà mẹ chăm con vậy! Ha ha ha!" Quốc Lôi vừa rót rượu vừa trêu ghẹo nàng.

Hàn Băng mỉm cười cũng không nói gì, gắp một cái đùi gà vào bát của Nam Thiên Sang, sau đó mới gắp thức ăn cho mình.

"Có lẽ may mắn nhất trong cuộc đời ta chính là gặp được đệ! Và quyết định đúng đắn nhất chính là lần đó, đồng ý dẫn đệ đến kinh thành! Tiểu Phong, Triệu ca đây vô cùng cảm tạ đệ! Đệ chính là quý nhân của cuộc đời ta!" Triệu Sơn nhìn Hàn Băng ngồi đối diện, uống cạn ly rượu thật lòng nói.

"Triệu ca khách sáo rồi! Tất cả chỉ là chuyện nhỏ thôi!"

"Không! Tiểu đệ, ta kính đệ một ly!"

Triệu Sơn rót thêm một ly rượu khác, hướng Hàn Băng rồi một hơi uống cạn. Hàn Băng thấy vậy cũng uống cạn ly rượu trong tay tỏ ý đã nhận.

Mọi người ai cũng đều qua ba tuần rượu, mặt mày phấn chấn kể về những chuyến đi và những câu chuyện đã gặp được.

.......................

"Triệu ca!"

"Tiểu đệ! Đã muộn rồi sao còn chưa đi ngủ?"

Triệu Sơn nhìn Hàn Băng đẩy cửa tiến vào bất ngờ hỏi.

"Đã đến lúc đệ rời đi rồi!"

Triệu Sơn có chút ngơ ngác, sau đó liền hiểu ra. Hàn Băng đây là không muốn ở lại nữa, muốn tiếp tục cuộc hành trình của đệ ấy rồi!

Thoáng chút nghẹn lời, Triệu Sơn ho nhẹ hai tiếng sau đó cười nói.

"Ta hiểu rồi! Đệ lên đường bình an nhé! Hãy nhớ rằng, nơi này luôn luôn chào đón đệ!"

Hàn Băng gật đầu, tiến tới bàn hắn đang ngồi, đặt quyển sách nàng đã bỏ công viết ngày hôm qua xuống.

"Nó... có lẽ sẽ giúp huynh trong một phương diện nào đó!"

"Cảm ơn đệ!" Triệu Sơn nhận lấy cuốn sách, nắm thật chặt trong tay.

"Đệ đi đây!"

"Đi đi! Nếu có cơ hội, hãy nhớ trở về thăm mọi người!"

Hàn Băng gật nhẹ rồi quay người bước đi, bóng dáng đĩnh đạc mạnh mẽ tự tin làm người khác an tâm vô cùng.

Hàn Băng dẫn theo Nam Thiên Sang bay ra khỏi Triệu Bảo Cư, trực tiếp bay đến cổng thành, gặp phu xe ở địa điểm đã hẹn.

"Ca ca, tại sao chúng ta lại phải rời đi?"

"... Có những cuộc hội ngộ, chỉ có thể gặp chứ không thể vĩnh viễn đi cùng! Ai cũng có những mục tiêu riêng cho cuộc sống của bản thân."

Nam Thiên Sang câu hiểu câu không gật đầu, mãi sau này hắn mới biết ý nghĩa của những câu nói đó.

"Ngủ đi, muộn rồi!" Hàn Băng kê tay sau gối rồi nằm xuống một bên ghế.

Xe ngựa nàng thuê rất rộng rãi, cho dù năm người ngồi cũng đủ nên có thể ngủ nghỉ bất cứ lúc nào.

Nam Thiên Sang kê tay nải làm gối, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt ngủ. Xe ngựa chạy rất chậm và vững chắc nên không có cảm giác xóc nảy, lại còn là trẻ con nên hắn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Bên Hoàng Tiêu Dương...

"Thưa điện hạ! Băng công tử đã rời thành!"

"..."

Hoàng Tiêu Dương tịch mịch đứng trước cửa sổ, nhìn những vì sao sáng lung linh trên bầu trời đêm không nói gì.

Cứ như vậy gần một khắc, hắn mới bắt đầu cử động lại.

"Đi về hướng nào?"

"Bẩm, hướng Tây."

"Hướng Tây à? Ngươi lui đi, không cần bám theo hắn nữa."

Hoàng Tiêu Dương phất phất tay, ra hiệu cho hắn rời đi còn mình lại tiếp tục ngắm nhìn bầu trời đó.

"Đi rồi! Cuối cùng hắn cũng đi rồi!"

Mặc dù biết ngày này sẽ đến, nhưng không biết sao đáy lòng hắn vẫn có một chút buồn. Hắn cũng muốn đi theo hắn (Hàn Băng) nhưng không được!

Hắn cũng muốn đi khắp đất trời đông tây nam bắc, cũng muốn ngắm cảnh vật thế gian hiếm có.

Nhưng hắn không thể!

Sức nặng của người dân và đất nước vẫn đặt nặng trên vai hắn! Chỉ cần hắn rời đi, biên cương trăm dặm sẽ lập tức bị thôn chiếm, khế ước hòa bình trăm năm sẽ mất đi hiệu lực, con dân lầm tham trăm hộ khốn đốn!

Hắn còn ở đây, những người kia sẽ còn suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động. Hắn không còn ở đây, họ sẽ lập tức ra tay!

Danh xưng Chiến thần này của hắn đã đánh đổi bao nhiêu là công sức, bao nhiêu là sinh mạng của những binh lính, bao nhiêu là lương thực của cải nơi hậu phương... mới có được! Nên hắn không thể vì bản thân mà đưa ra quyết định cho riêng mình.

Khẽ thở dài, Hoàng Tiêu Dương xoay người tiến đến bàn trà, một mình uống rượu.

"Thế gian dùng rượu để tìm vui

Còn ta dùng rượu giết ngậm ngùi

Đường đi ta bước lô nhô sóng

Trời đất cuồng quay... thế mới vui.

Trời đất cùng say rượu với ta

Ai uống cùng ta cạn chén ngà

Gió ơi.. gió hỡi.. về đâu nhỉ?

Vài giây nán lại uống cùng ta.

Rượu sầu nghìn chén uống chẳng say

Uống cố mà quên kiếp đoạ đày

Để trên trần thế ta là nhất

Nắm cuộc đời này giữa bàn tay."*

(* Tác giả Dương Tuấn.

Trích nguồn Những bài thơ lãng mạn về rượu.)

Sáng ngày hôm sau, Kha Vũ như mọi hôm đến rủ Hàn Băng đi ăn nhưng không thấy nàng đâu cũng không nghĩ nàng đã rời đi, chỉ nghĩ nàng hẳn đã đi đến viện của Triệu Sơn trước rồi.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ????????????

Chuẩn bị bão nha mọi người! Dạo này dịch nên mình ở nhà bão cho các cậu nè! ????????????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TA
Thuỵ An14 Tháng mười hai, 2022 14:44
Xong chương 226
MĐR
Mộng Đẹp Riêng Ta20 Tháng mười một, 2022 04:30
Bắt đầu đọc thử
BÌNH LUẬN FACEBOOK