Mục lục
Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia đinh hộ vệ đi theo hắn cũng lục tục bò dậy, hai tên đi cuối rất thuần thục mà kéo theo cái xác từng là đồng bọn của mình rời đi, thi thể bị kéo lê dưới đất tạo thành một đường máu thật dài.

Nam Thiên Sang vẫn khiếp sợ từ sự việc vừa rồi, hai mắt mở to không thể tin, khuôn mặt xuống sắc có chút nhợt nhạt.

"Mạng người chính là mỏng manh như thế đấy! Nhưng có một số người, sinh mạng lại rất mạnh mẽ!" Hàn Băng vỗ đầu tiểu hài tử, giọng điệu lãnh đạm như nói hôm nay thời tiết thật đẹp.

"Hôm nay đến đây được rồi, về thôi."

Nam Thiên Sang ngơ ngẩn đi theo phía sau Hàn Băng, trong đầu vẫn là hình ảnh máu đỏ lênh láng của gia đinh kia, dưới bụng bắt đầu trào dâng lên sự khó chịu.

"Ọe!"

Hàn Băng đứng ở một bên chờ đợi tiểu tử nào đó tự ghê tởm chuyện vừa rồi, nhìn dòng người bắt đầu ngược xuôi trở lại, trong đầu chợt suy nghĩ miên man.

Nàng chẳng nhớ nổi kiếp trước nàng đã giết bao nhiêu người, thậm trí ai là người đầu tiên nàng giết, nàng cũng chả nhớ nổi!

Nhưng cảm giác giết người xong thật sự không tốt một chút nào! Chẳng phải ai ở trên đời này cũng đáng chết, nhưng vì nhiệm vụ giao ra, người không đáng phải chết chết trong tay nàng lại không hề ít!

A Ngũ ôm kiếm đứng cạnh tiểu tử Nam Thiên Sang, cũng không hỗ trợ vỗ lưng hay gì khác, chỉ đơn giản là đứng nhìn hắn khó chịu, trên người toát ra khí tức lạnh nhạt.

Đêm hôm đó, Nam Thiên Sang bởi vì liên tục gặp ác mộng mà sáng hôm sau mang hai quẳng thâm đến gặp Hàn Băng, nhìn trông uể oải không chút sức sống.

"Ca ca, hôm nay chúng ta sẽ học gì ạ?!"

"Hôm nay chúng ta học.." Hàn Băng gấp quyển sách trong tay lại, ánh mắt nhìn tiểu tử có chút suy nghĩ. "Họa hổ họa bì nan họa cốt. Tri nhân tri diện bất tri tâm*. Câu nói này đệ nghe qua bao giờ chưa?"

*họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm: vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng.

Nam Thiên Sang thành thật lắc đầu, chậm rãi nghe Hàn Băng giảng giải hàm ý của từng câu từng chữ.

"Thứ khó đoán nhất trên thế gian chính là lòng người. Có người lương thiện, có kẻ độc ác, có người thích làm việc tốt cũng có kẻ chuyên làm chuyện xấu."  Hàn Băng rót trà vào chén, chậm rãi nói tiếp.

"Trên đời này, nhiều người làm việc tốt không hẳn đã là người tốt, kẻ làm điều xấu chưa hẳn là người xấu."

"Đệ nghĩ xem, một kẻ luôn luôn đi trộm của cải tiền tài của người khác, là người xấu đúng không?"

"Vâng." Nam Thiên Sang nghiêm túc gật đầu.

"Thế nhưng kẻ trộm đó lại chỉ chuyên trộm nhà giàu, tài sản sau khi trộm về cũng không độc chiếm làm của riêng mà lại phân phát cho những người nghèo khó, chuyên giúp đỡ những ăn mày dị tật đầu đường xó chợ, đệ còn thấy hắn xấu không?" Hàn Băng cười nhẹ nhấp một ngụm trà.

"Chuyện này... nếu như ca ca nói, vậy thì hắn cũng không phải là người xấu mà là người tốt mới đúng." Nam Thiên Sang nhăn mày cau mặt, có chút rối rắm.

"Có một tên trộm cũng hay đi trộm đồ, một ngày kia bị bắt, hắn liền cầu xin tha thứ và kể lể rằng gia cảnh hắn nghèo khó, trên có mẹ già, dưới có con thơ cần chăm sóc, hắn bất đắc dĩ mới làm chuyện đó, đệ thấy hắn xấu không?" Hàn Băng lại chậm rãi đưa ra một câu chuyện khác.

"Người này có lý do riêng, bởi vì kế sinh nhai nên có thể tha thứ được, cũng không hẳn là người xấu." Tiểu tử lắc đầu nói ra ý kiến của bản thân mình.

Hàn Băng gật gật đầu, cũng không công nhận hay phản bác lời nhận xét của Nam Thiên Sang, tiếp tục nói.

"Tên trộm đó sau khi được người ta thương xót mà thả ra liền chạy đi, cũng chính buổi tối hôm ấy, lại lẻn vào ngôi làng đó, dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả."

"Thật xấu xa! Sao hắn có thể làm như vậy chứ? Người dân đã tha cho hắn rồi mà!" Nam Thiên Sang bất bình hỏi lại.

"Đệ cảm thấy, lỗi sai là của tên trộm có đúng không?" Hàn Băng nhìn tiểu tử cau có vì tức giận trước mặt, chống cằm lên tay hỏi lại.

"Đúng vậy, tên trộm thật sự là một kẻ vô ơn!"

Nam Thiên Sang vò vò ống tay áo, mặc dù không hiểu tại sao nàng lại hỏi như thế nhưng vẫn thật thà trả lời.

"Ha ha..." Hàn Băng cười nhẹ hai tiếng, đưa tay vỗ nhẹ đầu tiểu tử hai cái. "Thật ra, người xấu ở đây không hẳn là tên trộm đó."

"Dạ?"

"Tất cả đều có luật nhân quả, nếu người dân không mềm lòng thả tên trộm đi, mọi chuyện phía sau sẽ không xuất hiện."

"Chuyện này... bởi vì thương sót cho hoàn cảnh của tên trộm, nên dân làng mới có hành động như vậy mà!"

"Phải, bởi vì không nhìn rõ nhân tâm nên mới nhận phải kết quả như vậy! Thứ khó nhận biết nhất trên đời này, chính là lòng người!" Hàn Băng chỉ vào vị trí trái tim của mình.

"Giống như đệ vừa nghe hai câu truyện vừa rồi, đều là kẻ trộm nhưng mục đích cuối cùng lại hoàn toàn khác nhau. Người có hành động xấu nhưng mang một tấm lòng tốt, kẻ lại lợi dụng lòng tốt để thực hiện ý đồ xấu. Đó, gọi là nhân tâm."

"Vậy làm sao để nhận ra được ai là người tốt ai là kẻ xấu vậy ca ca?"

"Không phải câu trả lời đã rất rõ ràng rồi sao?"

"Rõ ràng sao? Đệ không hiểu lắm!" Nam Thiên Sang nhíu mày nghiêng đầu nhớ lại những lời nàng đã nói.

"Muốn biết được ai là người tốt, ai là kẻ xấu không phải chỉ cần quan sát là được, mà còn dựa vào cảm tính và trực giác." Hàn Băng xoa đầu tiểu tử nói một câu thấm thía.

"Cốc cốc cốc!"

"Mời vào."

Võ Triển Long đẩy cửa phòng bước vào, bên cạnh hắn là Tĩnh Khả Ngưng đang mỉm cười nhè nhẹ.

"Băng Phong thần y." Tĩnh Khả Ngưng gật đầu chào hỏi nàng, trong lòng miên man suy nghĩ nhưng lời nói vừa rồi vô tình nghe được khi đứng ở bên ngoài.

"Hai người đến đây làm gì?!" Hàn Băng để Nam Thiên Sang về phòng, nhàn nhạt nhìn hai vị khách không mời mà đến trước mặt.

"Hôm nay đến đây, là muốn nhờ thần y chữa bệnh cho một người." Võ Triển Long vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống ghế, kéo theo Tĩnh Khả Ngưng ngồi xuống chung.

"..." Hàn Băng nhìn một màn cẩu lương ở trước mắt, thái dương giật giật hai cái.

"Lần trước còn chưa thu phí khám bệnh của ngươi, lần này còn muốn chữa một người khác? Không chữa!"

"Ta sẽ trả phí gấp đôi, thần y xin hãy đồng ý." Võ Triển Long hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt lạnh tanh không chút thay đổi.

Hàn Băng nhìn vẻ "cầu xin" của hắn có chút bất lực, trong lòng âm thầm tính toán, ghi nợ phiền phức lên đầu Mạch Kỳ Quân và Mạch Chúc.

"Ta không muốn chữa! Dù là vạn lượng hoàng kim cũng không chữa, về đi."

"Thần y, hãy nói điều kiện của ngài ra, ta sẽ đáp ứng được, bất cứ điều gì."

"Bất kỳ điều gì sao?" Hàn Băng nhướn mày lên hỏi lại.

"Phải." Võ Triển Long nghiêm túc gật đầu trả lời.

"Hừ, nếu ta muốn ngươi từ bỏ người ngồi bên cạnh ngươi, ngươi có dám không?"

Thời tiết dạo này thất thường quá, sáng mới mưa xong mà chiều đã nắng đến 38°, mọi người nhớ chú ý đừng để bị ốm nhé! Chúc mọi người một buổi tối tốt lành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TA
Thuỵ An14 Tháng mười hai, 2022 14:44
Xong chương 226
MĐR
Mộng Đẹp Riêng Ta20 Tháng mười một, 2022 04:30
Bắt đầu đọc thử
BÌNH LUẬN FACEBOOK