Ninh Tiểu Xuyên không ngờ muốn dùng sức một người mà đấu với đám người Vân Trung Hầu Phủ?
Rất nhiều người đều cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên quá cuồng vọng, cũng quá càn rỡ, dù sao thì Trương Lâm Sơn và Lục Hồn Thiên cũng là thiếu niên cao thủ, những người đi theo bọn hắn phần lớn đều là đệ tử khóa thứ hai, đã tu luyện tại Đế Hư năm năm, chỉ bằng một tân sinh mới nhập học, há có thể so sánh?
Trong đó, Trương Lâm Sơn lại càng là một trong Hoàng Thành Thập Kiệt, trong đám đệ tử của Thiên Đế học cung cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện tại mà muốn khiêu chiến với hắn, quả thực là tìm chết.
Kim Tước Hi khuyên nhủ:
- Tiểu Xuyên, không nên kích động, mặc dù người của Vân Trung Hầu Phủ cường đại, nhưng Thiên Lý Hội chúng ta cũng không phải dễ chọc vào như vậy.
Nhiếp Hải chỉ trầm ngâm giây lát, sau đó cũng khuyên nhủ:
- Đúng vậy, ngươi đã là người của Thiên Lý Hội chúng ta, cho dù Vân Trung Hầu có đích thân giá lâm thì Hội của chúng ta cũng không sợ hãi.
- Ca, muốn chiến thì chúng ta cùng chiến.
Ninh Hinh Nhi rút ra chiến kiếm, trên người dâng lên một luồng chiến ý mãnh liệt, thân hình nhỏ nhắn vẫn kiên cường bất khuất.
Ninh Tiểu Xuyên biết thế lực của Vân Trung Hầu ở trong Đế Hư cực kỳ khổng lồ, mấy đại đệ tử của Vân Trung Hầu cũng đều là đám người độc ác, cho nên không muốn liên lụy tới người của Thiên Lý Hội.
Nhưng dưới áp lực của hai đại đệ tử của Vân Trung Hầu, không ngờ bọn họ vẫn muốn che chở hắn, điều này chứng tỏ những người của Thiên Lý Hội đều rất chân thành tha thiết, đáng để gọi là bằng hữu.
Ninh Tiểu Xuyên từ trước đến nay là người không muốn liên lụy đến bằng hữu, liền nói:
- Kim Tước học tỷ, Nhạc huynh, Thạch huynh, Phó hội trưởng, các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, đây là ân oán giữa ta và Vân Trung Hầu Phủ, ta muốn tự mình giải quyết. Phó hội trưởng, hi vọng các ngươi có thể giúp ta chiếu cố Hinh nhi và Mộ Dung Vô Song, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.
Nhiếp Hải khẽ cau mày, chuyện này quả thật rất khó giải quyết, đứng tại lập trường cá nhân của hắn, hắn rất thưởng thức Ninh Tiểu Xuyên, vì kết giao với người bằng hữu này, hắn thậm chí có thể đối địch với Vân Trung Hầu Phủ.
Thế nhưng thân phận của hắn bây giờ là Phó hội trưởng của Thiên Lý Hội, không thể không cân nhắc vì toàn bộ thành viên của Thiên Lý Hội.
Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương không chỉ là Hầu gia của triều đình, mà còn là thủ lĩnh của đám đệ tử khóa thứ năm trong Thiên Đế học cung, mặc dù đã rời khỏi Đế Hư, nhưng thế lực của hắn ở trong Đế Hư vẫn cực kỳ to lớn, thậm chí không ít Học Sư và Phó viện chủ đều có giao tình không tệ với Nhạc Vũ Dương.
Đại đệ tử của Nhạc Vũ Dương hiện nay còn là Minh chủ của “Vân Trung Minh” – Minh hội lớn nhất trong Thiên Đế học cung, đây cũng là chỗ khiến Nhiếp Hải kiêng kỵ nhất, một khi đắc tội với Vân Trung Hầu Phủ, e rằng toàn bộ thành viên của Thiên Lý Hội đều sẽ bị chèn ép.
Ninh Tiểu Xuyên cũng vì suy xét đến chuyện này, cho nên mới không muốn khiến cho đám người Nhiếp Hải và Kim Tước Hi khó xử, liền chủ động đứng ra tự giải quyết phiền phức của mình.
Bây giờ, điều khiến Ninh Tiểu Xuyên lo lắng nhất cũng không phải là bản thân, mà là Ninh Hinh Nhi và Mộ Dung Vô Song, cho nên mới phó thác hai người cho Thiên Lý Hội bảo hộ, còn bản thân thì đứng ra gánh trách nhiệm một mình.
Nhiếp Hải siết chặt nắm tay, ánh mắt quét qua đám người Trương Lâm Sơn, trầm giọng nói:
- Ninh tiểu đệ yên tâm, an toàn của muội muội và bằng hữu của ngươi, cứ giao cho Nhiếp mỗ, nếu như Nhiếp mỗ không bảo vệ được bọn họ, ta sẽ tự phế một thân Võ Đạo của mình.
Có một lời hứa hẹn này của Nhiếp Hải, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng an tâm hơn một chút.
Ninh Hinh Nhi cố chấp nói:
- Ta không sợ. Kẻ nào dám ức hiếp ca ca ta, ta sẽ cùng hắn liều mạng.
Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc nói:
- Hinh nhi, nghe lời ta, ở lại Thiên Lý Hội đi, đám người Vân Trung Hầu Phủ không dám làm gì muội đâu. Nếu muội không nghe lời, sau này ta cũng không có muội muội như muội.
- Ca…
Ninh Hinh Nhi nghẹn ngào cắn môi, đôi mắt trong suốt thoáng ướt, khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi, Hinh nhi nghe lời, Hinh nhi sẽ nghe lời ca ca.
Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng nói với đám người Trương Lâm Sơn, Lục Hồn Thiên:
- Chúng ta ra ngoài đánh một trận.
Lục Hồn Thiên nắm chặt nắm quyền, phát ra tiếng răng rắc, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tốt, có dũng khí.
Đám Võ giả của Vân Trung Minh đều đồng loạt thối lui ra khỏi Thiên Lý Hội, tạo thành một nửa vòng tròn, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên từ trong cửa phủ viện đi ra.
Tổng cộng có hơn mười vị Võ giả, tu vi thấp nhất cũng là Thần Thể tầng thứ tư, đều là lão sinh khóa hai. Trong đó, Trương Lâm Sơn và Lục Hồn Thiên đều là cường giả đã ngoài Thần Thể tầng thứ bảy, một thân thực lực thuộc hàng đỉnh phong trong đám thế hệ trẻ.
Những người này đều là cao thủ mà Vân Trung Minh thu nạp, về phần Minh chủ của Vân Trung Minh thì căn bản không cần hiện thân, với tu vi trác tuyệt của hắn, cũng khinh thường việc đối phó với một thiếu niên mười sáu tuổi.
Ngoại trừ những Võ giả của Vân Trung Minh ra, trên đường lớn ngõ nhỏ xa xa, còn có những địch nhân khác.
Trong Hỏa Ma Sơn Mạch, Ninh Tiểu Xuyên đã đắc tội với không ít người.
Trưởng bối của Linh Khê Tông, Thiên Âm võ phủ, Hắc Ám Đế Thành đều âm thầm truyền tin cho đệ tử trong Thiên Đế học cung, muốn bọn họ diệt trừ Ninh Tiểu Xuyên. Những người này đều tiềm phục xung quanh, phong tỏa mọi đường lui của Ninh Tiểu Xuyên.
Tạ Mộng Dao cũng đứng trong số đám đệ tử của Hắc Ám Đế Thành, mang mặt nạ màu vàng trên mặt. Tu vi của nàng mặc dù tương đối nổi bật trong đám tân sinh, nhưng vẫn kém xa những lão sinh khóa hai, căn bản không thể ra tay trợ giúp Ninh Tiểu Xuyên, chỉ có thể im lặng chờ đợi thời cơ.
Nàng nói:
- Động tĩnh lớn như vậy, không ngờ đội Chấp Pháp lại không quản, chuyện này cũng thật bất thường.
Một thành viên trong Hắc Ám Đế Thành nói:
- Vừa rồi có tin tức truyền đến, Đội trưởng đội Chấp Pháp thảo luận việc tu luyện Võ Đạo với người khác, mà người đàm luận với hắn chính là Minh chủ của Vân Trung Minh.
Tạ Mộng Dao cười lạnh một tiếng, nói:
- Vân Trung Minh quả thật tính quán rất sâu, xem ra hôm nay bọn hắn quyết tâm muốn lấy mạng của Ninh Tiểu Xuyên rồi, cũng bố trí mọi chuyện thỏa đáng rồi.
Ầm ầm ầm...
Trên bầu trời, vang lên một tiếng sấm chớp, một đám mây đen thổi lớn, che lấp cả bầu trời, khiến cho bầu không khí trở nên u ám nặng nề.
Rất nhanh, trên bầu trời đã trút xuống mưa to, khiến cho toàn bộ Thiên Đế học cung đều chìm vào trong màn mưa.
Trận mưa này cũng không phải do Ninh Tiểu Xuyên dùng Thần Thông Võ Đạo tạo thành, mà là ông trời thật sự đổ mưa, giống như báo trước hôm nay sẽ có một tuyệt đỉnh thiên tài vẫn lạc trong Thiên Đế học cung.
- Ninh Tiểu Xuyên, hay là ngươi hãy tự sát đi, bằng không, nếu để chúng ta động thủ, e rằng ngươi sẽ khó mà toàn thây.
Lục Hồn Thiên có tu vi Thần Thể tầng thứ tám, thanh âm vang vọng như thiên lôi, chấn cho mưa rơi trên mặt đất đều bắn lên.
Ninh Tiểu Xuyên đứng lên bậc thang, ánh mắt vẫn kiên nghị, biết rõ hôm nay e rằng mình lành ít dữ nhiều rồi.
Thực lực và thiên phú mà hắn bày ra rất cao, khiến cho những cừu gia kia cảm thấy trong lòng bất an, chắc chắn sẽ không cho hắn có cơ hội trưởng thành, cho nên hôm nay mới liên thủ với nhau để dồn hắn vào chỗ chết.
Ninh Tiểu Xuyên mặc cho mưa lớn đập lên người, quét mắt nhìn đám Võ giả xung quanh một lượt, thản nhiên nói:
- Muốn lấy mạng của ta, còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không.
- Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng, ngươi thực sự cho rằng hôm nay sẽ có người tới cứu ngươi? Thiến Thiến quận chúa có quan hệ tốt nhất với ngươi đã bị chuyện khác cầm chân, chắc chắn nàng sẽ không có cơ hội đến cứu ngươi đâu.
- Kiếm Các Hầu Phủ các ngươi quả thật cũng có vài lão sinh tu vi không tệ, chẳng qua, ngươi cho rằng bọn chúng sẽ đến cứu ngươi sao? Nói thật cho các ngươi biết, hành tung của ngươi chính là do đám người của Kiếm Các Hầu Phủ các ngươi âm thầm báo cho chúng ta biết. Điều này chứng tỏ người của Kiếm Các Hầu Phủ cũng muốn giết ngươi, bây giờ ngươi đã bốn bề thụ địch, trở thành chó nhà có tang, ngươi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?
Lục Hồn Thiên nhìn chằm chằm vào mắt của Ninh Tiểu Xuyên, muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn, nhưng khiến Lục Hồn Thiên thất vọng chính là ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên từ đầu tới cuối đều rất bình thản, không để tâm với mọi thứ trước mắt, chẳng qua trong mắt vẫn lộ ra một tia thất vọng nhàn nhạt.
Đúng vậy, chính là thất vọng.
Ninh Tiểu Xuyên thật sự rất thất vọng với những người của Kiếm Các Hầu Phủ, rõ ràng là thân nhân, nhưng từ trước đến nay chỉ biết nội đấu, thậm chí còn đâm sau lưng thân nhân.
Loại thân nhân này, quả thực còn không bằng những ngoại nhân vừa mới quen ở Thiên Lý Hội, điều này quả thực khiến cho người khác cảm thấy thất vọng và xấu hổ.
Ninh Tiêu Kiếm đứng trong màn mưa xa xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, không hề có chút thương cảm nào, ngược lại còn lộ ra nụ cười thản nhiên.
Ninh Tiểu Xuyên chết rồi thì vị trí người kế thừa Kiếm Các Hầu Phủ, tất nhiên ngoài hắn ra không thể là ai khác.
Mưa to càng trút xuống nhanh hơn, kèm theo đó là Lôi Điện và cuồng phong.
Bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên phát ra hào quang thiểm điện, ánh mắt bễ nghễ quan sát đám người xung quanh, nói:
- Nói nhảm nhiều vậy làm gì? Muốn chiến thì chiến.
- Ngươi đã vội muốn chết như vậy, ta sẽ tiễn ngươi ra đi!
Cánh tay Lục Hồn Thiên lại trở nên đỏ rực, móng tay mọc dài ra, bàn tay trở thành như vuốt trảo.
Đây chính là một loại Thần Thông Võ Đạo của hắn, lợi dụng 18 loại huyết dịch của Huyền thú, luyện ra “Man Thú Tí”.
- Đối phó với loại tân sinh này, để ta đi giết hắn là được rồi.
Một tên Võ giả Thần Thể tầng thứ sáu cầm một cây trường mâu màu đen bước ra, vung lên trong mưa một cái, mũi thương lóe lên một đạo tàn ảnh, trường mâu đâm thẳng tới trước người Ninh Tiểu Xuyên, giống như một cái lưỡi độc xà.
Vị Võ giả này dám ra tay với Ninh Tiểu Xuyên, tất nhiên chiến lực bản thân không tầm thường, hơn nữa trường mâu trong tay còn làm một kiện Huyền Khí tam phẩm.
Trên trường mâu tản mát ra hàn khí rét thấu xương, khiến cho những hạt mưa từ trên trời rơi xuống đông thành hạt băng.
Tu vi của Ninh Tiểu Xuyên là Thần Thể tầng thứ năm đỉnh phong, nhưng thân thể lại có thể sánh ngang với Võ giả Thần Thể tầng thứ bảy, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trực tiếp vung tay ra bắt lấy trường mâu của tên Võ giả Thần Thể tầng thứ sáu, một luồng điện lưu khổng lồ từ lòng bàn tay mạnh mẽ phóng ra.
- Xoẹt…
Sắc mặt vị Võ giả Thần Thể tầng thứ sáu này lập tức khẽ biến, cảm thấy trên cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên truyền đến lực lượng vô cùng to lớn, trường mâu trong tay giống như bị kìm sắt kẹp lấy.
Khoảnh khắc lực lượng thiểm điện truyền đến, vị Võ giả Thần Thể tầng thứ sáu này chỉ cảm thấy hai cánh tay run lên, huyết mạch trong cơ thể giống như bị thiểm điện trùng kích cho sôi trào.
Phốc…
Ninh Tiểu Xuyên cường hành giật lấy trường mâu trong tay tên Võ giả Thần Thể tầng thứ sáu, trở tay đem trường mâu c ắm vào tim hắn, đóng đinh hắn trên mặt đất.
Máu tươi từ trái tim của tên Võ giả Thần Thể tầng thứ sáu tràn ra, nhuộm đỏ nước mưa trên mặt đất.
Ninh Tiểu Xuyên rút trường mâu ra, cầm trong tay, hung hăng cắm xuống đất, nhìn những người chung quanh một lượt, nói:
- Cho dù hôm nay chết ở đây, ta cũng sẽ giết thêm vài tên chôn cùng.
Lục Hồn Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có bản lĩnh đó sao? Để ta tới lấy mạng của ngươi, để cho kẻ gọi là tuyệt đỉnh thiên tài như ngươi không có cơ hội trưởng thành, chết từ trong trứng nước.
Toàn thân Lục Hồn Thiên đều bị Huyền Khí bao trùm, cánh tay đỏ như máu, trong miệng phát ra tiếng rống như Huyền thú, Huyền Khí chấn động cho mưa thoáng ngừng rơi trong giây lát.
Một chưởng đánh ra, giống như móng vuốt cự thú chộp xuống.
Phành phành phành...
Hơn mười cái bậc thang dưới một trảo của hắn, lập tức biến thành từng khối đá vụn.
Ninh Tiểu Xuyên từ trên bậc thang nhảy ra, cầm theo trường màu trong tay, một mâu đâm tới, hàn khí trên trường mâu tỏa ra, đóng băng những hạt mưa thành băng tinh.
Danh Sách Chương: