Mục lục
Ma Thần Trời Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngón tay thon nhỏ của Nhiếp Lan Tâm khẽ siết lại, cuối cùng thu lại sát niệm, nói:

- Ngươi không phải cao cấp Dưỡng Tâm Sư sao, có thể dùng đan dược dịch dung cho bản thân, chỉ cần dịch dung thành một trong thất đại phong chủ Nhất Nguyên Tông, là sẽ không ai chặn đường, dễ dàng rời khỏi Huyền Cơ Sơn hay sao?

- Ý hay.

Ninh Tiểu Xuyên liền uống Thác Cốt Đan để thay đổi dung mạo, rất nhanh đã biến thành phong chủ Duyên Sinh Phong, giấu Ngự Thanh đang ngất vào túi Càn Khôn.

Ngự Thanh có tu vi Võ Tôn Cảnh, cho dù ở trong túi nửa tháng cũng sẽ không chết.

- Ngươi đi cùng ta một chuyến.

Giọng Ninh Tiểu Xuyên trầm đặc y như của phong chủ Duyên Sinh phong.

- Tại sao?

Nhiếp Lan Tâm hỏi.

- Thứ nhất, nếu ta gặp phải Duyên Sinh Phong chủ thì không phải sẽ bị bại lộ ngay sao? Nên ngươi phải đi thăm dò đường trước cho ta. Thứ hai, Nhất Nguyên Tông có rất nhiều cao thủ, vạn nhất ta bị lộ ngươi có thể làm con tin cho ta. Thứ ba, ngươi muốn giết người diệt khẩu như vậy, nếu ngươi muốn rắp tâm khiến ta chết thì không phải ta sẽ chết oan uổng sao?

Ninh Tiểu Xuyên rất ghét nữ nhân độc ác, đặc biệt là loại như Nhiếp Lan Tâm. Vẻ ngoài thì thuần khiết nhưng nội tâm lại độc địa, khiến hắn thực sự không thể có thiện cảm nổi.

Đương nhiên Nhiếp Lan Tâm cũng là bất đắc dĩ, nếu không giết Diệp Nam Thiên thì cái chết sẽ đợi nàng ta.

Nếu đổi lại là Ninh Tiểu Xuyên có lẽ hắn cũng sẽ làm vậy, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Giết Diệp Nam Thiên bảo vệ bản thân, đó là cách làm sáng suốt nhất.

Việc này là có thể hiểu được, nhưng phương thức hành sự không từ thủ đoạn của nàng ta đúng là khiến ấn tượng của Ninh Tiểu Xuyên thay đổi. Nếu đối địch với nàng ta thì Ninh Tiểu Xuyên phải nâng cao cảnh giác hơn, đề phòng bị ám toán.

Giống như Diệp Nam Thiên, đến khi chết rồi cũng không biết ai giết mình, đây mới là một loại bi ai.

Tu vi võ đạo của Nhiếp Lan Tâm yếu hơn Ninh Tiểu Xuyên, căn bản không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể dẫn Ninh Tiểu Xuyên ra khỏi nơi này.

Nhiếp Lan Tâm đi trước dẫn đường, tránh một cường giả Nhất Nguyên Tông, rất nhanh đã ra khỏi Huyền Cơ Sơn.


Đứng trên con đường quan đạo rộng rãi, Ninh Tiểu Xuyên quay lại nhìn những ngọn núi phía xa. Bảy ngọn núi hùng vĩ giống như bảy cây cột chống trời, hắn bỗng có cảm giác thoát chết trong gang tấc.

Lần này giết Diệp Nam Thiên quả thực quá mạo hiểm!

Nhiếp Lan Tâm giống như bông hoa sen trắng thanh khiết tú lệ đứng giữa rừng long nhãn, nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi từng cứu ta một lần, ta cũng cứu ngươi một lần. Chúng ta không ai nợ ai. Sau này nếu gặp lại có lẽ chỉ có thể là những trận đấu sinh tử.

Ninh Tiểu Xuyên tâm tình phức tạp nói:

- Nếu thực sự có ngày đó…

- Ha ha Ninh Tiểu Xuyên, Nhiếp Lan Tâm, hai ngươi lại ở đây, vậy thì đừng đi nữa.

Dưới lòng đất đột nhiên vang lên một giọng nói trầm đục, giống như tiếng gào thét của ma quỷ dưới địa ngục vậy.

Sóng âm chấn động khiến cả ngọn núi rung chuyển, hàn phong nổi lên điên cuồng.

Sắc mặt Nhiếp Lan Tâm hơi thay đổi.

Uỳnh uỳnh!

Mặt đất rung chuyển, không ngừng tách ra, vô số tảng đá khổng lồ trồi lên giống như măng mọc, tụ thành một ngọn núi hình người khổng lồ.

Một cự nhân thạch thú cao hơn trăm mét chui lên khỏi mặt đất, tay cầm chiến rìu, thân mình cao tựa chạm đến nóc trời, toả ra một luồng sóng năng lượng khủng bố.

Ninh Tiểu Xuyên bỗng thấy chán nản. Sắp thoát khỏi Huyền Cơ Sơn êm đẹp rồi thì tên điên Bạch Ly thiếu chủ lại tới gây rối. Nếu cường giả Nhất Nguyên Tông tới thì đại sự không hay rồi.

Uỳnh!

Bạch Ly thiếu chủ vung rìu đá nhằm đỉnh đầu Nhiếp Lan Tâm chém xuống.

Nhiếp Lan Tâm lập tức gọi ra chiến kiếm thất phẩm huyền khí, truyền vào thân kiếm một lượng nguyên khí dồi dào.


Ầm...

Kiếm khí bắn ra tứ phía.

Thanh chiến kiếm vốn dài bốn thước không ngừng phóng to, biến thành thanh cự kiếm bốn mươi mét, thân kiếm rộng đến hơn ba mét, va chạm với cây rìu đá.

Rầm!

Sức mạnh của cây rìu đá vô cùng khủng khiếp, đập tan kiếm quyết mà Nhiếp Lan Tâm thi triển, chém xuống người nàng ta.

Thân thể mỏng manh của Nhiếp Lan Tâm giống như con diều đứt dây bay đi, huyết mạch đứt mất hơn mười sợi, chỉ mới một chiêu đó đã khiến nàng bị thương không nhẹ.

Nhiếp Lan Tâm mặc một bộ giáp mềm màu bạc ánh trăng, bên trên khắc hoa văn trận pháp, hình thành rất nhiều trận bàn hình tròn, giống như có rất nhiều tinh hệ đang xoay chuyển quanh người nàng ta.

Chính vì có bộ giáp này bảo vệ nên Nhiếp Lan Tâm chỉ bị trọng thương, nếu không với sức mạnh của Bạch Ly thiếu chủ, một cú chém vừa rồi cũng đủ để một Võ Tôn nát bét.

Sức mạnh của Bạch Ly thiếu chủ vốn không mạnh như vậy, nhưng sau khi dung hợp sức mạnh của thạch thú cự nhân thì sức mạnh đã vượt qua cường giả thông thường.

Bạch Ly thiếu chủ cười điên cuồng, rồi lại vung rìu chém xuống Nhiếp Lan Tâm.

Ninh Tiểu Xuyên vốn định lập tức rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không chạy.

Dù sao thì hắn và Nhiếp Lan Tâm cũng đã có một mối quan hệ không rõ ràng, không phải nói không ai nợ ai là thật sự có thể phủi tay không quản.

Uỳnh!

Ninh Tiểu Xuyên bỗng giẫm mạnh chân xuống đất, thân thể bay lên không đáp xuống vai Bạch Ly thiếu chủ.

Xẹt xẹt…

Cánh tay Ninh Tiểu Xuyên phát ra hàng trăm tia sét tím, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Bùn đất bên dưới cũng có tia sét lưu động bên trong, cây cỏ nháy mắt đã thành tro.


Hắn hét lên một tiếng, một quyền đánh lên vai Bạch Ly thiếu chủ.

Uỳnh! Uỳnh!

Từng tảng từng tảng cự thạch hàng vạn cân rơi xuống từ người Bạch Ly thiếu chủ, thân thể nó xuất hiện một vết rạn khổng lồ, cánh tay to lớn tách khỏi cơ thể, rơi uỳnh xuống đất.

Một cánh tay của nó nặng đến nghìn vạn cân, tạo một hố lớn trên mặt đất.

Đương nhiên cây rìu trong tay nó cũng rơi xuống, không chém lên người Nhiếp Lan Tâm.

Nhiếp Lan Tâm có phần sợ hãi, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chăm, vừa rồi nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên ra tay thì rìu của Bạch Ly thiếu chủ đã lấy mạng nàng rồi.

Xoẹt!

Thân thể nàng bắn ra ánh sáng trắng, thân thể yêu kiều bay lên lùi về phía sau kéo dài khoảng cách với Bạch Ly thiếu chủ. Mặc dù mới trở thành Võ Tôn, nhưng so với Bạch Ly thiếu chủ thì vẫn còn khoảng cách không nhỏ.

- Ta là bất tử chi thân, tạo một cánh tay khác cho ta!

Bạch Ly thiếu chủ gầm lên, tiếng vọng đi hàng trăm dặm, e là cao thủ Nhất Nguyên Tông ở Huyền Cơ Sơn cũng có thể nghe thấy.

Lộc cộc lộc cộc.

Đá vụn dưới đất tự động bay ngược lên tạo thành cánh tay mới.

- Cường giả Huyền Cơ Sơn rất nhanh sẽ tới đây. Chúng ta mau đi thôi.

Sau lưng Nhiếp Lan Tâm giang rộng đôi quang dực, toàn thân toả ánh sáng trắng, giống như một vị thiên sứ mỹ lệ bay lên trời.

Ninh Tiểu Xuyên cũng giang cánh, trên đôi cánh của hắn bọc đầy tia sét, hắn nhanh chóng bay vút lên tầng mây.

- Chạy đi đâu!

Bạch Ly thiếu chú gầm lên, những tảng đá trên người không ngừng thay đổi vị trí, rất nhanh đã biến thành một con bạch hồ khổng lồ có đôi cánh đá, cũng bay lên trời đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm.

Phừng!

Nó thổi ra một ngọn lửa tụ thành một quả cầu lửa đường kính chục mét bắn về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên dùng thân pháp tránh được công kích, bay về hướng xa khỏi Huyền Cơ Sơn.


Quả cầu lửa rơi xuống mặt đất, đem theo nhiệt độ khủng khiếp khiến cả một tiểu trấn chìm trong biển lửa, mấy ngọn núi xung quanh cũng bốc cháy.

Công kích lực của quả cầu lửa rất khủng khiếp, ngay cả Võ Tôn cũng không chống đỡ nổi.

Bạch Ly thiếu chủ lại nhả ra một quả cầu lửa khác bắn về phía Nhiếp Lan Tâm.

Quả cầu lửa này là một tảng nham thạch đang bốc cháy đỏ rực, tựa tảng thiên thạch bay tới.

Nhiếp Lan Tâm tránh được trong gang tấc, nếu không phải có bộ giáp mềm trên người thì rất có thể nàng đã bị thiêu cháy rồi.

Quả cầu lửa rơi xuống mặt hồ phía dưới, chỉ trong nháy mắt cả cái hồ sôi sục, nổi lên những bong bóng nước khổng lồ, động vật thuỷ sinh trong hồ đều bị thiêu chết, nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Thi triển thần thông phi hành tiêu tốn khá nhiều nguyên khí. Thể chất của Ninh Tiểu Xuyên rất tốt, nguyên khí thâm hậu, đương nhiên không cần lo lắng, nhưng Nhiếp Lan Tâm thì kém xa Ninh Tiểu Xuyên, bay được sáu trăm dặm thì tốc độ giảm rõ rệt.

- Không thể cứ tiêu hao thế này được. Giờ đã cách Huyền Cơ Sơn đủ xa rồi, có thể quyết một trận tử chiến với nó.

Ninh Tiểu Xuyên dừng lại trước, cánh tay vung lên, từ lòng bàn tay bắn khí lưu bảy sắc, tụ lại thành một thanh ma kiếm tà khí đầy trời.

Một cụm ma vân đen sì xuất hiện trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, thấp thoáng có thể thấy rất nhiều móng vuốt ma quái, một luồng khí tức tử vong lan toả khiến sinh vật dưới đất đều cảm thấy sợ hãi.

Hắn đứng trên một tấm ma đồ Thi Sơn Huyết Hải, sau lưng là một cái võ hồn cổ đỉnh khổng lồ, trên thân đỉnh xuất hiện vô số văn tự cổ.

Giờ người Nhất Nguyên Tông đã biết Xuyên công tử tu luyện Phệ Huyết Ma Công, rất có thể là người trong Ma Môn, nhưng chúng chưa nghi ngờ tới Ninh Tiểu Xuyên.

Mà người biết thân phận của Ninh Tiểu Xuyên lại có khả năng truyền tin này đi cũng chỉ có Bạch Ly thiếu chủ.

Vì thế Ninh Tiểu Xuyên mới không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, nhất định phải trừ khử được Bạch Ly thiếu chủ.

Khí thế của Ninh Tiểu Xuyên không ngừng tăng lên, ma khí cuộn trào, cầm Ma Kiếm, biến thành một tia sáng đỏ rực đâm tới.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi không phải đối thủ của ta!

Bạch Ly thiếu chủ hai tay nắm thành quyền xông tới.

Nhưng nó vẫn xem thường sức mạnh của Ninh Tiểu Xuyên, hai nắm đấm bị Ma Kiếm phá vỡ, tạo thành một cái lỗ khổng lồ.

Ninh Tiểu Xuyên và Ma Kiếm bay thẳng vào trong cơ thể Bạch Ly thiếu chủ, nhanh như chớp xẹt, thế như chẻ tre, khí thế huy hoàng. Sức mạnh đó vượt xa tưởng tượng của Bạch Ly thiếu chủ. Chém cho thân thể Bạch Ly thiếu chủ thủng lỗ chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK