"Dương, người dọa ta sợ chết đi được!" Tôi kìm lại nỗi sợ hãi trong lòng, một lần nữa đóng cửa lại, mà hề hay biết rằng tất cả việc này đều không qua khỏi ánh mắt đang âm thầm theo dõi tôi.
"Tẩu tẩu, người nói xem Hoàng tổ mẫu nói vậy có ý gì? Sao có thể..." Tuyên Dương cũng nghi ngờ giống tôi. Thời gian gần đây Dương đều bận việc Kiêu Kỵ Hầu bên ngoài, những việc trong cung, tự nhiên cũng không kịp chú ý.
"Ta cũng không biết" Tôi cũng rất thắc mắc, nhưng cũng không muốn nhắc đến. "Không nói chuyện này nữa, để sau này đi, người mau nói cho ta, Yên nhi sao rồi? Còn việc Kiêu Kỵ Hầu kia rút cuộc là có chuyện gì?"
"Việc này ta cũng không tiện nói, Yên nhi mất tích rồi. Có người cầm đến Xuân Mãn Lầu một phong thư nói Yên nhi bị Kiêu Kỵ Hầu nhốt, cũng không biết là thật hay giả, cho nên ta mới đến chỗ tẩu cầu kiến. Thật không ngờ mẫu hậu cũng nói không thấy Yên nhi, ta sợ rằng..."
"Người sợ mẫu hậu lo lắng cho nên mới nói Yên nhi ở chỗ người?" Tôi cắt ngang, trong đầu đang nghĩ tin tức này đáng tin bao nhiêu.
"Đúng, nhưng mà, ta cũng chưa biết chắc Yên nhi rút cuộc có phải là...."
"Được rồi, việc của Yên nhi giao cho ta đi!" Việc này rất có khả năng là thật. Tôi nhớ lại hôm đó tôi đã nói những gì với Yên nhi, nếu như cô bé để tâm, có lẽ....Không cần biết thế nào, cứ để ông ngoại đi điều tra xem sao đã, xem ra, tôi nhất định phải xuất cung rồi.
"Đúng rồi, vậy còn Kiêu Kỵ Hầu?" Đây mới là việc cần kíp.
"Theo như ta quan sát, e rằng trong mấy ngày gần đây hắn sẽ hành động, nhưng mà binh sĩ của chúng ta trong kinh thành căn bản không đủ hơn nữa quốc khố lại trống rỗng, e rằng..."
"Được rồi, Dương, người về trước đi, để ta nghĩ một lát, thảo luận một chút với Hoàng huynh của người xem sao, ngày mai ta sẽ có đáp án cho người!" Tôi ngắt lời, sự việc hầu như tôi cũng có sự tính toán rồi, hiện nay, e rằng cần phải cùng Hoàng thượng nghiên cứu một chút, nhất định phải cùng thống nhất về hành động mới được....Kiêu Kỵ Hầu, ta không để cho ngươi đắc ý đâu.
"Vâng, tẩu tẩu, ta về đây, chờ tin của tẩu"
Tôi tiễn hắn tới chính điện, Lan nhi bọn họ vẫn còn ở đó. Tôi cùng hắn vừa đi vừa nói "Vạn sự cẩn thận, chúng ta chỉ có thể thành công, không thể thất bại a!"
"Tẩu tẩu, yên tâm đi"
"Được, vậy thì đi đi!" Tôi phất tay, thật không ngờ chỉ một chút không chú ý đã dẫm phải gấu váy, cả người không đứng vững mà ngã về phía sau.
"A...." Tôi hét lên, ngày trước ngã thì ngã, nhưng bây giờ, con tôi...
Không đau như tôi tưởng, tôi phát hiện ra đã nằm gọn trong lòng của Tuyên Dương, hơn nữa hắn đầy dịu dàng, mặt tôi bất tri bất giác đỏ lên.
"Đa tạ, Dương!" Từ trong lòng hắn tôi chầm chậm đứng lên, tươi cười nhìn hắn tuyệt không biết rằng, hắn vẫn nắm chặt lấy một tay tôi.
"Sau này cẩn thận một chút, người hiện nay đã là mẹ rồi, không được vội vàng như thế nữa!" Sự quan tâm của hắn làm tôi không thể không né tránh, bởi vì trong lòng tôi đã có Thụy rồi.
"Được rồi, Dương, mau đi đi!" Tôi rút tay ra khỏi tay hắn.
"Uhm, ta chờ tin ngày mai!"
"Uhm" tôi gật gật đầu, nhưng không ngờ rằng ánh mắt ấm áp của tôi và hắn vừa rồi không lọt qua người đang đứng theo dõi bên ngoài, mặt hắn đã đổi sang màu đen đầy bất mãn.
Tôi cười tiễn Dương ra về, nhìn thấy Lan nhi mặt mày lo lắng "Lan nhi, sao vậy? Sao lại khó coi như vậy?"
"Tiểu thư, người và Tuyên Dương vương gia nên có cự ly đi!" Thần sắc Lan nhi chưa từng xuất hiện qua bao giờ, làm lòng tôi không ngừng run.
"Lan nhi, có chuyện gì, mau nói!"