"Cha, có vật này Nguyệt nhi muốn đưa cho người, chờ sau khi Nguyệt nhi đi khỏi cha hãy đọc nó" Tôi cuối cùng cũng lấy vật trong tay áo ra đưa cho ông ấy.
"Đây là cái gì?"
"Cha, cha không cần hỏi. Chỉ có điều, cha xem hết rồi hãy hành động, có thể giúp Nguyệt nhi một việc, Nguyệt nhi đã viết đằng sau đó rồi a"
"Nguyệt nhi. đây? đây...?" Ông ấy đón lấy vật đó, rồi ngẩn người không ngừng nghi hoặc, tôi tuyệt không trả lời.
"Nương, Nguyệt nhi phải đi, ngày khác sẽ lại đến thăm nương", tôi quỳ trước bia, rồi kiên định bổ sung thêm một câu: "Thù của nương, Nguyệt nhi nhất định sẽ báo"
"Nguyệt nhi, con có ý gì? Sao con lại nói..."
Hồi đáp lại ông ấy chỉ là sự yên tĩnh, nguyên nhân, chính ở trên tay của ông ấy rồi.
.....
Quay người vừa định bước đi, một mũi kiếm trực Lãnh Phong mà đâm tới, còn ông ấy, vì lời tôi vừa nói vẫn còn đứng bất động ở đó, cơ hồ căn bản không chú ý tới sự việc xung quanh....
Không biết vì sao, tôi đẩy mạnh ông ấy qua một bên, đứng chắn trước mặt ông ấy, vì ông ấy mà chắn mũi kiếm đao lao đến...
Trong tâm, lại thêm một lần kinh sợ.........
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi" Giọng nói gấp gáp đánh thức tôi tỉnh giấc.
"Thụy, sao người lại đến? Không phải đang bận sao?" Tôi định thần cười hỏi. Lại nhớ đến sự việc hôm đó, thế nhưng, cũng còn may mắn tôi lại gặp được người mà có nghĩ cũng không nghĩ nổí, thu được những lợi ích mà nằm mơ cũng không ra.
Nhìn thấy Thụy, tôi bèn dừng lại dòng suy nghĩ, dựa vào lòng hắn.
"Nguyệt nhi, mấy ngày nay nàng sao vậy? Cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ?"..
"Thụy, ta không sao! Người yên tâm. Có điều, tâm tình Thụy gần đây đều không tốt, rút cuộc đã có chuyện gì? Có thể để Nguyệt nhi cùng gánh vác không?"
"Nguyệt nhi, yên tâm, không sao đâu"
Biết rõ hắn không đời nào nói với mình, thế nhưng, bản thân cũng biết hắn đang lo lắng và bất lực.
Nghe bọn họ truyền đến một tin tức, kinh thành lại có một đợt sóng lớn những dân đen tràn về, hình như Lợi Châu phát sinh lũ lụt, không biết chết bao nhiêu người... Mà triều đình lại cần tu bổ, cần phải dùng đến rất nhiều nhân lực vật lực, lúc đó quốc khố trống rỗng, binh lực suy giảm, nhất định sẽ là cơ hội tốt cho Kiêu Kỵ Hầu tạo phản. Đồng thời, Kiêu Kỵ Hầu đã âm thầm phái người đóng giả dân đen trà trộn vào kinh thành, lại đem theo không ít binh khí, ngân lượng. Nếu việc đó mà đến, thật sự là....
Hắn bận rộn mấy ngày hôm nay tôi nhìn thấy trước mắt mà đau ở trong lòng. Vất vả nghĩ cách mấy hôm rồi, mà vẫn chưa tìm ra một nửa biện pháp nào cả.
Thế nhưng chạy trốn cũng không phải là biện pháp, tôi ngẩng đầu hỏi:
"Thụy, lũ lụt ở Lợi Châu sao rồi?" Tôi biết tôi không hỏi, hắn sẽ không nói ra.
Tôi thấy hắn ngập ngừng một chút, lập tức bình tĩnh trở lại.
"Nàng biết rồi?"
"Uhm" Tôi kéo kéo tay hắn nụng nịu,
"Thụy, sau này có việc gì nhất định phải nói cho ta biết, để ta và người cùng nhau gánh vác được không? Đừng để ta........"
"Nhưng mà Nguyệt nhi..."
"Thụy, ta biết người muốn ta tốt, không muốn ta lo lắng, thế nhưng, ta thực sự không muốn chỉ có chờ đợi, ta muốn cùng người nỗ lực" Tôi nhìn hắn, rất chân thành nói.
"Thụy, người biết không? Có thể cùng với người mình yêu nỗ lực, có thể cùng người mình yêu làm một việc gì đó, đấy là niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời a!"
"Được, trẫm đồng ý"
"Lũ lụt ở Lợi Châu rất nghiêm trọng, thế nhưng, muốn đi xử lý không phải chỉ cầm theo năm mươi vạn ngân lượng mà còn phải cầm theo năm ngàn binh sĩ!.......Hơn nữa, chỉ vài hôm nữa thôi, hai người con trai của Kiêu Kỵ Hầu đem theo hai muội muội của nàng hồi kinh...... Ta sợ bọn họ có ý không tốt a!"
Tôi nhìn thấy trán hắn đã có vết nhăn hình chữ Xuyên rồi. (Chữ Xuyên trong tiếng Trung có mấy sọc dọc, ý nói trán nhíu lại hằn lên nếp nhăn), xem ra lần này, thật sự rất phiền phức.
"Thụy, đừng lo lắng quá, ta tin là sẽ có cách" an ủi hắn, nhưng tôi cũng biết, bản thân cũng chỉ biết lo lắng như thế mà thôi.
"Uhm, chỉ cần nàng ở bên ta, ta không sợ" nói xong xiết tôi vào lòng, thật chặt, thật chặt.