Xuân Mãn Viên thu nạp không ít các cô nương có hoàn cảnh thương tâm, bởi vì nơi đây trừ phi tự nguyện không ai dám ép buộc mình phải làm việc mà mình không thích. Vì thế cho nên đã trở thành chốn nương tựa của rất nhiều nữ nhi không có nơi ăn chốn ở. Đương nhiên, bọn họ cũng không hoàn toàn ăn không ngồi rồi, lưu lại đây đại bộ phần đều có sở trường của riêng mình. Từ đó mà Xuân Mãn Viên ngoài những người không có năng lực phải bán thân, đa số đều bán nghệ không bán thân cả. Cho dù như thế nhưng người đến nơi này chỉ càng nhiều chứ không ít.
Lệ nhi là người mà ngoài Lan nhi, Yên nhi tôi tin tưởng nhất. Coi như chị em mình. Có lẽ vì lý do đó tôi mới cho hộ vệ ở lại bên cô. Bởi vì tôi thấy người võ công cao cường đó đối với Lệ nhi rất có tình cảm, hơn nữa cô cũng có ý. Người này mặc dù là nô tài, nhưng gia đình nguyên là đại gia về sau bại sản mới phải lưu lạc giang hồ, gặp được Yên nhi rồi trở thành hộ vệ thân cận nhất của Yên nhi. Nếu hắn muốn... nhất định sẽ tác thành cho hắn. Chỉ là hắn hình như đủ thê lương rồi, chỉ muốn một cuộc sống đơn thuần.
"Tẩu tẩu, chúng ta mau đi thôi! Nếu không ca ca hoài nghi mất"
Đang cùng Lệ nhi nói chuyện vui vẻ thì tiếng của Yên nhi vọng lại, tôi sao có thể quên được chứ, hôm nay không chỉ một mình mình...
"Yên nhi, muội gọi Nguyệt nhi là tẩu?" Lệ nhi đầy ngạc nhiên.
Một bên là Yên nhi biết mình gọi sai, từ trước toàn gọi tỷ tỷ, hôm nay vì có Hoàng thượng đi cùng cho nên cứ tẩu tẩu, tẩu tẩu suốt.
.....
"Lệ nhi tỷ tỷ, Nguyệt nhi có ý muốn giấu, Yên nhi chính là muội muội của tướng công ta. Chỉ là bình thường khi ra ngoài để cho tiện nên xưng hô tỷ muội, nữ nhi đã kết hôn không tiện xuất đầu lộ diện..."
"Thật không ngờ, Nguyệt nhi muội muội đã xuất giá rồi!"
"Hôm nay có việc, muội xin cáo từ, hôm khác nhất định tạ tội cùng tỷ"
"Tẩu tẩu, tẩu xem Hoàng huynh sẽ giận hay không giận a? Chúng ta bỏ đi lâu lắm rồi!" Trên đường, Yên nhi lo lắng hỏi tôi.
"Ta cũng không biết, chúng ta đành nhờ vào may mắn thôi" thật là, cùng với hắn ra ngoài, đúng là không được tự do tự tại gì hết, lại còn phải cẩn cẩn thận thận. Nếu như hắn biết, tôi không phải là đã....
Vừa đi vừa nghĩ một hồi đã đến khách điếm Nghênh Lai Nghênh Vãng, quả nhiên đấy là một khuôn mặt đen không thể đen hơn được nữa!
Cùng với Yên nhi vội vàng tạ tội, tôi thật không muốn bản thân đang vui lại bị ngắt hứng.
"Nguyệt nhi và Yên nhi chơi có vui không a? Lại còn vứt ta một mình ở đây, thật tốt bụng a"
Í? Có phải hắn nói không a? Sao mà... sao mà khuôn mặt đang đen bỗng nhiên biến thành ngọt ngào và bao dung thế kia?
Tôi liếc Yên nhi, cũng chỉ nhìn thấy mặt đầy nghi ngờ đang liếc lại tôi....Mặt trời xuất hiện đằng Tây rồi...
"Được rồi, đừng có mắt to dọa mắt bé nữa, ta đói bụng rồi, mau cùng ta đi ăn thôi!"
Khi chúng tôi vừa bước đến cửa, đã có tiểu nhị lục tục bê đồ ăn lên.
Đầy bàn đều là món ăn tôi và Yên nhi thích, xem ra hắn thật sự đã phải rất nén giận, hơn nữa sớm đã không còn cái mặt đen sầm kia nữa, còn cười đùa, nói chuyện với chúng tôi rất vui vẻ. Đương nhiên, dưới yêu cầu của tôi, đám thị tòng cũng cùng ngồi vào bàn ăn uống.
Niềm vui tràn ngập trong lòng, có thể cùng với hắn, với Yên nhi như thế này dùng cơm, cũng là một loại hưởng thụ a!
Nhìn thấy hắn cười, tôi và Yên nhi cũng không còn câu nệ, mở lòng mà cười cười, nói nói...