Cho nên, ta cũng thường xuyên ra ngoài thành, giúp đỡ bọn họ. Nghe từ miệng bọn họ ta biết thêm một người nữa, còn giúp bọn họ nhiều hơn ta rất nhiều. Hơn nữa lại là nữ tử...Bọn họ rất tôn trọng ý kiến của nàng, khắc cốt ghi tâm mỗi câu nói của nàng. Đối với bọn họ mà nói, đấy là sứ mạng.
Đối với nữ tử này, ta tuyệt không điều tra nàng đến từ đâu, chỉ biết bọn họ gọi nàng là" Nguyệt nhi cô nương"
Hôm nay lại đến đây, thật không ngờ lại gặp lại một hình bóng quen thuộc như vậy, giống nàng như vậy nhưng ta không dám khẳng định, nàng, nên ở trong cung chứ không phải ngoài này, nàng, không thích hợp với nhân gian bụi trần, chỉ nên sống một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc không cần thiết phải lo lắng, không cần thiết phải phiền não...
Vậy mà câu nói "Nguyệt nhi cô nương" cứ lòng vòng trong suy nghĩ của ta.... nhìn thấy nàng bỏ khăn che mặt ra, vẫn là tư thế ung dung, mặc nhiên như cũ.
....
Lại nhìn đám hộ vệ của nàng, cơ hồ như của Yên nhi, thế thì, nữ tử này chắc chắn là nàng rồi, tuyệt đối không có bất cứ nghi vấn nào nữa.
Thật không ngờ lại đối diện trong tình huống này, nàng vẫn là trong lúc lâm nguy mà không loạn, từng câu từng câu an ủi, từng câu phân phó, việc nàng làm thật tự nhiên, cứ như là không làm. Càng làm cho ta kinh ngạc hơn nữa là nàng không những chăm sóc bọn họ, mà còn tìm cho bọn họ một con đường sống...Nàng,liên tục làm cho ta bất ngờ, hoàn toàn ngoài ý liệu...
Nàng đã làm cho đám dân đen phải khen ngợi, nàng, không dùng thân phân đại gia khuê các đối đãi với bọn họ, nàng, có thể vứt bỏ những tiện nghi trong cung, mà ra ngoài giúp đỡ bọn họ,
Nàng nhất ngôn nhất hành, nhất cử nhất động, đều làm ta như thế mà say mê, như thế mà khâm phục.
Âm thầm bảo vệ nàng, dù sao đi nữa ở ngoài thành, những suy nghĩ của ta vẫn là có...
Nhìn nàng từ biệt đám dân đen vào trong thành, đi qua mỗi lối ngõ con đường, tuyệt không biết nàng đang tìm cái gì, len lén theo nàng, cho đến khi nàng quyết định hồi cung...
Sau đó, chính là lúc sắp về đến cung, một đám hắc y xông vào, lập tức bao vây cỗ xe ngựa. Trong mắt nhìn thấy đám tùy tùng vì bảo vệ nàng mà không kịp phản kháng, còn nàng thì ngã từ trên xe ngựa xuống. Một tên hắc y dùng kiếm mà đâm đến, ta vừa kịp vặn người, đá văng mũi kiếm đâm tới, ôm lấy nàng...
Nhìn thấy ta bảo vệ Lãnh phi, bọn họ mới yên tâm đánh nhau cùng với đám hắc y. Thật không ngờ, đám hắc y đó lực yếu,thấy không cách nào hạ thủ bèn rời đi...
Nàng từ hoảng sợ trở lại bình tĩnh trở lại, đứng dậy nói" Các ngươi có ai bị thương không?"
"Để nương nương phải hoảng sợ, bọn nô tài đáng chết" Không chờ ta mở miệng, bọn họ mấy người đều quỳ xuống.
"Được rồi, mau đứng lên, có ai bị thương không, ta không sao, phiền các ngươi rồi." Nàng lần lượt đỡ bọn họ dậy, trong lòng ta, càng cảm thấy bất ngờ. Nàng, nghĩ tới không phải là bản thân mình, mà là "có ai bị thương không". Tấm lòng nàng, thật ôn nhu, toàn nghĩ cho người khác. (Ở đây tác giả dùng là mềm yếu, dịch có vẻ không hợp lắm, miềng thay từ khác cho hợp lý)
"Đa tạ nương nương, chúng thần không sao". Bọn họ là hướng về phía ta mà quỳ xuống "Đa tạ Vương gia"
"Dương, hôm nay phiền người rồi" nhìn thấy nàng đi đến trước mặt ta, trong tâm ta thật sự rất vui.
"Tẩu tẩu hà tất phải nói cảm ơn, đây là việc ta nên làm mà" Ta cười cười.
"Các ngươi nhớ cho, sau khi hồi cung tuyệt đối không được nói việc này ra cho bất cứ ai, ngay cả công chúa cũng không được, nghe rõ chứ?"
"Vâng, nương nương. Nương nương người mau về cung thôi"
"Được" rồi nàng quay sang ta "Dương, cùng nhau về cung thôi"
"Được"
Ngồi trong xe ngựa, trông thấy khuôn mặt thuần mỹ của nàng, không nhịn được sự thắc mắc trong lòng, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Tẩu tẩu hôm nay sao lại ra xuất cung?"