"Hầu gia xin đừng tức giận, việc này có lẽ nên điều tra thêm xem sao....Hầu gia hà tất..." Vân Chúc đi tới, bình tĩnh nói, muốn xoa dịu người đang mất bình tĩnh kia, nhưng mà trong tâm hắn cũng không bình tĩnh nổi. Hắn có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng được, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, đám dân đen kia đã được sắp xếp, an bài ổn định. Còn người kia, lại là một nữ tử, Lãnh Phi nương nương - người đã từng đến Lợi Châu trị thủy.
"Xong rồi, xong rồi!" Kiêu Kỵ Hầu phất tay, kỳ thực hắn bị chấn động không phải là việc sắp xếp cho đám người kia, mà hắn bị chấn động bởi đó lại chính là Lãnh phi, nữ tử mà người khác cho rằng luôn phải quỳ trong bóng tối, bị cấm trong cung....Không những nàng ta có rất nhiều điều làm cho người khác nhìn không ra, làm cho người khác không đoán được hành động... nàng cũng giống như nữ tử mà hắn ngày đêm tương tư. Mặc dù biết Lãnh phi không thể nào là nàng ấy nhưng mà, sao lại có thể...
Đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, Kiêu Kỵ Hầu lẩm bẩm " Lẽ nào là nữ tử của Đế Vương Yến, nhưng mà, nàng rõ ràng là chưa có...."
"Vậy ý của Hầu gia là...." Nghe Kiêu Kỵ Hầu lẩm bẩm trong mồm, Vân Chúc cẩn thận hỏi lại, hắn hiện nay dò không ra tâm của Kiêu Kỵ Hầu.
"Tiếp tục xem xét kinh thành đi, hơn nữa, việc của Lãnh phi không được tiết lộ, nữ tử này, đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta" Kiêu Kỵ Hầu lạnh lùng nói, trị thủy Lợi Châu, thích khách của Thừa tướng hành thích thất bại, lại còn hội thi thơ ở kinh thành, e rằng cũng là nàng ta đi. Một người yểu điệu thục nữ có thể làm được những việc này, quả thật làm người ta không thể không khâm phục. Nếu như, thật sự lại xảy ra việc gì nữa, e rằng cũng là do Lãnh phi đi. Hiện nay bản thân cũng cảm thấy muốn gặp nàng, muốn biết nữ tử này rốt cuộc là thế nào, muốn nhìn xem nàng và nàng kia có gì không giống nhau....
"Vâng, Hầu gia, thuộc hạ tuân mệnh!" Vân Chúc cũng biết rằng sự việc đã nghiêm trọng, vội vàng gấp rút hành động.
"Hầu gia, thuộc hạ có việc muốn báo" Không chờ hắn bước ra ngoài, Vân Sam đã đi vào giữa đại bản doanh, Vân Sam chính là em ruột của Vân Chúc, quan hệ của hai người rất thân thiết.
"Vân Sam, có chuyện gì?" Vân Chúc cười hỏi, mỗi lần nhìn thấy đệ đệ của mình, trong lòng hắn lúc nào cũng dịu lại.
"Hầu gia, ca ca, có Lãnh phi nương nương cầu kiến!" Vân Sam ôn tồn nói, hoàn toàn không phát hiện được sự căng thẳng từ lời hắn nói ra.
"Cái gì? Ngươi nói ai cầu kiến?" Kiêu Kỵ Hầu như giẫm phải đinh quay phắt người lại, kinh ngạc hỏi.
"Là hai nữ tử, trong đó có một người nói là Lãnh phi nương nương có việc cần thiết muốn gặp Hầu gia!"
"Bọn họ sao lại có thể đến được đây? Sao lại nhanh như thế?" Kiêu Kỵ Hầu trong lòng được một trận đảo lộn, hắn vui mừng, hắn muốn nhìn thấy người này và người mà hắn tương tư, nhưng đồng thời trực giác cũng mách bảo hắn, người lần này tới đây không đơn giản. Nếu như Lãnh phi là nam tử, e rằng hắn cũng không có lấy cơ hội mà khởi binh tạo phản đi, có điều, hắn nghĩ mãi không ra, thời điểm này Lãnh phi đến đây là vì lý do gì, không lẽ nào vì Yên nhi sao, nhưng mà, sự việc này được bảo mật rất tốt, một người được nuôi nấng trong thâm cung làm sao có thể biết được chứ....
"Hầu gia, ngài nói xem, vị Lãnh phi này sao đột nhiên lại tới đây chứ?" Vân Chúc nén những nghi ngờ trong lòng lại, Lãnh phi đã làm cho hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, một nữ tử mà có gan như vậy, kỳ thực hắn rất khâm phục, có điều, nàng chỉ đi người không đến đây, lẽ nào không biết sự việc đang chờ đợi nàng sẽ như thế nào....
"Để nàng ấy vào, bản Hầu muốn biết Lãnh phi trong truyền thuyết rốt cuộc là nữ tử như thế nào!"