"Thụy? Sao vậy? người..."
"Nguyệt nhi, ta không sao. Nàng yên tâm. Chỉ là việc lũ lụt ở Lợi Châu làm ta có chút phiền não. Hôm nay trên triều, các đại thần cũng đã nói ra rồi, muốn phái người đi xử lý. Nhưng nàng biết là.... hơn nữa nàng cũng biết, chỉ còn hai ngày nữa con trai của Kiêu Kỵ Hầu đến kinh thành, ta sợ bọn họ đến không mang theo tin tức tốt đẹp gì"
"Thụy, ta có chuyện muốn nói"
"Uhm? Việc gì a?" Hắn đã đổi sang một khuôn mặt tươi tỉnh, tôi biết hắn cố ý chọc tôi.
"Thụy, nghiêm túc một chút đi, thiếp có chuyện nghiêm túc muốn nói với người, nghiêm chỉnh chút được không"
"Thụy, ta muốn đi Lợi Châu xử lý việc lũ lụt được không a?"
"Cái gì? Nguyệt nhi? Việc này không được!"
"Thụy, người đồng ý đi, hãy để Nguyệt nhi làm lần này, nghe thiếp được không a? Tin tưởng ta lần này đi... Ta biết phi tử không nên tham gia vào chính sự, thế nhưng bây giờ không giống, nếu như ta đi, chính là đại diện cho Hoàng thượng, bách tính biết Hoàng thượng vì họ mà quan tâm, nhất định sẽ cảm ơn hồi báo...." Tôi lúc cứng lúc mềm thuyết phục, nói hết suy nghĩ của tôi cho hắn, hắn mãi mới đồng ý.
Hoàng thượng lên triều sớm rồi, còn tôi thì ở Lãnh Thu Cung rốt ruột chờ đợi. Không biết hắn đã thu phục được đại thần chưa, kỳ thực, bản thân tôi cũng không đếm, thế nhưng, tối hôm qua nghe qua cách của bọn họ, tôi cảm thấy cũng rất được. Có lẽ, làm như vậy không những giúp bách tính ở Lợi Châu sắp xếp mới lại, mà còn bắn tin khiến Kiêu Kỵ Hầu phải lo lắng. Dù sao đi nữa cũng có lợi.
"Nguyệt nhi, nghĩ gì vậy?" Không biết từ khi nào, đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
"Thụy, người về rồi" Tôi cười, nhìn thấy hắn mặt mày vui vẻ, có lẽ không vấn đề gì "Thụy, các đại thần đồng ý?" Tôi kỳ vọng.
"Nàng nói xem... Nguyệt nhi không tin ta?" Nói xong, hắn thơm lên má tôi một cái.
"Đáng ghét, người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh.... lại...." Tôi đấm đấm vào ngực hắn, bị hắn xiết chặt hơn nữa vào lòng.
"Đúng, ta đã thuyết phục được bọn họ rồi" Hắn cười cười nói tiếp " Ta giao cho nàng mười vạn lượng ngân khố, còn có 1 vạn binh sĩ đi cùng dưới sự chỉ huy của Lãnh Phong, mấy hôm nữa có thể khởi hành rồi"
"Có điều, ta vẫn chưa rõ, sao nàng lại cần đến người của Lãnh Phong? không phải năm ngàn quân là đủ a... sao nàng lại...Nàng cũng biết, hiện nay đang cần dùng đến binh sĩ mà." Ngập ngừng, cuối cùng hắn cũng nói ra thắc mắc trong lòng.
"Thụy, hãy tin tưởng thiếp, chỉ là hiện nay thiếp thật sư không muốn nói với người, nếu nói ra sợ rằng sẽ..." Tôi ôm chặt hắn" Thụy, người nhất định phải tin tưởng ta, dù có phát sinh việc gì, đều tin ta được không? Người đáp ứng được không?"
Nhìn thấy tôi mặt đầy kiên định, hắn cũng không gạn hỏi nữa, nhưng tôi biết, hắn sẽ âm thầm điều tra, chỉ là, các kế hoạch của tôi, nếu như hắn biết hết, đối với các sự việc mà nói, một chút lợi ích cũng không có.
"Được, Nguyệt nhi, ta đồng ý, cho dù có phát sinh việc gì, ta cũng đều tin tưởng nàng!" nhìn thấy hắn cười cười" Thế nhưng, nàng đi lâu như vậy, ta sẽ lo lắng, cũng sẽ nhớ nàng a!"
"Thụy, yên tâm đi. Ta sẽ sớm trở về" Tôi cười. Tôi cũng thế mà. Hễ nghĩ tới thời gian phải xa nhau, trái tim tôi cũng rất đau, cũng sẽ rất nhớ hắn, thế nhưng, để giúp cho kinh thành tránh khỏi họa, tôi chỉ có thể làm thế.
"Ta không ở bên cạnh người, người cũng không nên đi tìm hoa tìm cỏ a... không cho phép quên ta... không cho phép..."
"Nguyệt nhi, sao bây giờ nàng lại giống như kẻ hờn ghen vậy?" hắn một mặt nịnh nọt nhìn tôi, đột nhiên lại kéo tôi ôm vào lòng.
"Nguyệt nhi, ta thật không nỡ rời xa nàng a!" Hôn lên mặt tôi một cái, ôm tôi hướng về phía trong phòng rảo bước.
"Thụy, ta cũng không nỡ rời xa người a" Tôi hôn trả lại hắn, biết hắn muốn làm gì, tôi vội vàng thốt lên "Thụy, đang giữa ban ngày ban mặt..."
Tôi đẩy hắn, hắn càng bước nhanh hơn.
Không lâu sau, trên giường, một cảnh xuân quang sáng lạn...
Những ngày ở bên cạnh hắn, chính là như thế này hạnh phúc a!