Nhìn qua Huyền Vũ Sơn, trên mặt ông ấy biểu lộ rõ miễn cưỡng "Nương nương, người nói xem đây có phải là việc cần thiết!"
"Huyền đại nhân, hiện nay chúng ta chỉ còn biết cố gắng hết mình và nghe theo thiên ý mà thôi!" Một lúc lâu sau tôi mới mở lời, quay sang những người bên cạnh phân phó "Mở cửa cổng thành đi, ta muốn ra bên ngoài!"
"Nương nương, vạn vạn không được, nương nương thân thể ngàn vàng, sao có thể...."
"Đủ rồi, ta và bọn họ cũng giống nhau mà thôi, đều là những kẻ bình thường, tuyệt đối không cao quý hơn bọn họ là bao. Nếu như nói tốt chỉ là có thể là cuộc sống gia đình của ta tốt hơn bọn họ mà thôi!" Tôi lãnh đạm nói, cố nén nỗi bi thương trong lòng.
Lục Ý như hiểu ý, nhìn tôi khoong nói năng gì, nhưng ánh mắt của cô ấy nói với tôi, cô ấy sẽ ở cạnh tôi. Kỳ thực, Lục Ý đúng là đang nghĩ như vậy. Thời gian này, Lục Ý đã cực kỳ hiểu rõ những việc Lãnh phi làm đều vì người khác, chưa bao giờ coi bọn họ là thuộc hạ mà là bằng hữu, thân nhân....
"Vậy vi thần sẽ đi cùng nương nương!" Nhìn thấy tôi kiên quyết, Huyền Vũ Sơn cũng không còn hỏi nhiều.
"Ngươi đến đây, giúp ta nói" Tôi gọi một binh sĩ đứng bên cạnh ra.
"Tham kiến nương nương, không biết nương nương muốn tiểu đích..." Người đó mặt mày vui sướng, quỳ xuống đất. Tôi không nói gì chỉ đưa mắt nhìn qua Lục Ý.
"Ngươi thay nương nương nói với mọi người bên ngoài thành, khi cổng thành mở, nương nương sẽ ra bên ngoài tiến hành phát cơm, bảo bọn họ yên tĩnh một chút!" Lục Ý cười nói. Nếu bản thân không phải nữ tử thì đã muốn tự mình kêu gọi bọn họ rồi. Đột nhiên như nhớ ra đều gì, bèn tiếp tục nói "Đúng rồi, đừng nói nương nương, hãy bảo có Nguyệt nhi cô nương đến. Ngươi hãy nói nhiều lần, cho bọn họ yên tĩnh trước đã, nếu không nương nương xuống sẽ bị bọn họ làm hại"
"Vâng, tiểu đích tuân lệnh!"
Lục Ý và Huyền Vũ Sơn cùng tôi đi xuống dưới thaành, chỉ nghe thấy thị vệ đang hô hào, bên ngoài có vẻ như đã yên lặng hơn. Tôi thì thầm vào tai Huyền Vũ Sơn vài câu rồi mở cửa thành cùng với Lục Ý bước ra.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, đám dân đó ào ạt xông lên. Lục Ý vội vàng bảo vệ tôi, vừa hét "Mọi người đừng nóng, tiểu thư nhà ta sẽ giúp các vị, mọi người đừng sốt ruột, đừng làm hại đến tiểu thư nhà ta!"
Lục Ý cứ thế mà hét lên, nhưng chỉ khi nhìn thấy đằng sau chúng tôi có binh sĩ dàn trận đứng giữa cổng thành, lúc đó mới không còn chen lấn nữa. Mấy vị lão niên bước lên trước, cơ hồ như lãnh đạo của bọn họ. Tôi còn nhớ đã có thông báo, đám dân này chính là người dân của làng đã bị Kiêu Kỵ Hầu chiếm đóng, bước đường cùng mới phải lặn lội lên kinh thành, bọn họ có lẽ cũng không phải là người tàn nhẫn....
Tôi vội bước lên "Ta biết các vị đều là bách tính vô tội, không còn cách nào mới phải tới nơi này, nhưng các vị cũng hiểu rõ, nếu như mọi người cứ xông vào thành thì không những các vị mà cả trong thành cũng sẽ loạn. Cho nên, Nguyệt nhi mong các vị hãy giữ chút bình tĩnh...."
"Cô nương, chúng tôi không phải cố ý muốn đến dđây, nhưng mà..."
"Ta biết các vị là do không may, muốn vào thành để bảo vệ mạng sống của mình, có điều...."
"Nha đầu kia từ đâu đến vậy, đã thế lại còn...."
"Cô nương, cô là người cao quý, sao có thể hiểu được nỗi khổ của chúng tôi. Cô xem xem, chúng tôi ở đây có bao nhieeu người, thì cũng có bấy nhiêu ngày chưa được ăn một hạt cơm nào cả. Không phải chúng tôi không tin cô nương, nếu cô nương có bản lĩnh, hãy cứu chúng tôi đi..."
"Đúng a, cô nương, cô có cách nào để cứu chúng tôi..."
Nhất thời, những tiếng oán thán bao vây lấy tôi, nỗi khổ sơ của bọn họ càng làm tôi vạn phần đau đớn.