- Tử Hi, chuyện xảy ra hôm nay em đừng nói cho cha mẹ biết nhé. Chị sợ cha mẹ sẽ lo lắng, biết chưa?
- Dạ, em biết rồi!
- Nếu như mỗi khi nhớ lại mà em vẫn còn thấy sợ thì em đưa tay xoa xoa vào đồng tiền này. Đây chính là bùa hộ thân của chị, giờ chị cho em để nó có thể bảo vệ em được bình an. Sau này dù em ở đâu, chị cũng sẽ biết được chỗ em ở.
Dương Tử Mi nói.
Dương Tử Hi đưa tay sờ vào đồng tiền Khai Nguyên Thông Bảo đang đeo trên cổ, bối rối nói với Dương Tử Mi:
- Chị cho em bùa hộ thân này rồi vậy còn chị thì sao? Em không cần đâu, chị cứ giữ đi. Sau này Tử Hi sẽ dũng cảm mà, sẽ không sợ chuyện gì nữa đâu.
Dương Tử Mi cười và ôm em gái vào lòng, nói:
- Cô bé ngốc nghếch à, chị có thể làm một bùa hộ thân khác, không sao đâu. Tử Hi phải dũng cảm lên, chỉ có dũng cảm thì mới có thể chiến thắng mọi thứ.
- Dạ.
Dương Tử Hi gật đầu, tay nắm chắc đồng tiền, ánh mắt ngây thơ thoáng lên sự kiên định hiếm thấy.
Sau khi về phòng mình, Dương Tử Mi đột nhiên nghe tiếng chuông reo, cô giật mình nhìn xung quanh mới phát hiện thì ra là tiếng chuông điện thoại cho Long Trục Thiên tặng.
Vì quá bận nên đến giờ cô vẫn chưa có thời gian mở hộp ra xem, chỉ đem về phòng và để nó qua một bên.
Điện thoại không ngừng reo. Dương Tử Mi mở hộp và lấy điện thoại ra.
Màn hình điện thoại hiện lên tên: Thiên Thiên.
Nhìn thấy hai chữ này, Dương Tử Mi chỉ muốn đập đầu vô gối cho xong.
Dương Tử Mi bắt máy.
- A lô.
Giọng trầm trầm của Long Trục Thiên vang lên từ đầu dây bên kia.
- A lô, là em đây.
Dương Tử Mi đáp.
- Em ra ngoài à?
Long Trục Thiên hỏi.
- Ừm, đi xử lý Cao Hữu Tài, giờ mới về.
- Vậy em nghỉ ngơi đi, chúc ngủ ngon.
Nói xong, không chờ cho Dương Tử Mi chúc lại thì Long Trục Thiên đã cúp máy cái rụp.
Lúc này, Dương Tử Mi mới nhìn kỹ chiếc điện thoại mình đang cầm trên tay. Đó là một chiếc điện thoại Nokia màn hình màu. Năm 2003, điện thoại màn hình trắng đen rất phổ biến, còn điện thoại màn hình màu là thuộc dòng điện thoại mới, cao cấp, giá khoảng sáu ngàn.
Kiếp trước, Dương Tử Mi sống đến năm 2013, thời điểm mà tất cả mọi người đều có điện thoại di động, chỉ có mình cô là không có. Lúc đó, tuy không có điện thoại nhưng cô cũng thấy bình thường. Vì đối với cô mà nói, kiếp trước, cô không có bạn bè, người thân nào để liên lạc cả. Hơn nữa, mỗi ngày cô chỉ biết bày hàng bói toán này nọ để kiếm ăn thôi, sao có dư để trả tiền điện thoại hàng tháng mấy chục đồng chứ?
Thế nên, điện thoại di động đối với Dương Tử Mi mà nói vẫn là một thứ rất mới lạ.
Dương Tử Mi lôi sách hướng dẫn sử dụng điện thoại ra đọc, tìm hiểu tất cả các tính năng xong xuôi, cô liền gọi điện thoại cho Tống Huyền.
- A lô, xin chào!
Giọng ấm áp của Tống Huyền vang lên.
- A lô, dạ, em chào thầy ạ. Em là Tử Mi.
- Ô? Tiểu Mi sao? Em mua điện thoại rồi sao?
Nghe thấy giọng của Dương Tử Mi, Tống Huyền thoáng bất ngờ nhưng cũng rất vui. Anh xem lại số điện thoại hiển thị trên màn hình thì thấy báo là số điện thoại lạ.
- Dạ.
- Vậy tốt quá, sau này muốn tìm em cũng tiện hơn rồi. Anh đang định gọi điện thoại cho em đây.
Tống Huyền nói.
- Thầy tìm em có chuyện gì sao ạ?
-...
Tống Huyền im lặng một lát mới nói:
- Tiểu Mi à, anh sắp kết hôn rồi, ngày mốt là ngày cưới của anh.
- Ô, tốt quá, chúc mừng thầy. Thầy nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Dương Tử Mi chân thành chúc mừng Tống Huyền.
-...
Tống Huyền lại tiếp tục im lặng, cuộc trò chuyện giữa hai người đột nhiên trở nên nặng nề.