Chàng thanh niên kia vội vàng túm lấy tay Tiểu Thanh hỏi:
- Em bán cho ai rồi?
- Bán cho cậu ta đấy.
Tiểu Thanh chỉ vào bóng lưng Mẫn Cương lúc này còn chưa đi xa.
- Anh à, rốt cuộc anh bị làm sao thế?
- Đó là hàng thật do ông nội sưu tầm!
Nam thanh niên nhỏ giọng nói.
Tiểu Thanh vừa nghe thấy vậy thì ngây ra, cô vội vàng chạy đến trước mặt Dương Tử Mi và Mẫn Cương mở miệng nói:
- Cái bình kia... Em có thể trả lại cái bình Sứ Thanh Hoa có hình Quỷ Cốc Tử cho chị được không? Chị sẽ hoàn lại tiền cho em.
Vừa dứt lời, cô lập tức móc ra năm nghìn tệ từ trong túi, đưa cho Mẫn Cương.
Mẫn Cương thoáng chút ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:
- Nhưng em rất thích cái bình Sứ Thanh Hoa này.
- Nhưng mà... Như vậy đi, em trả lại cái bình kia cho anh, mấy cái bình kia em thích cái nào thì cứ lấy đi, không cần trả tiền.
Nam thanh niên cũng vội vã bước lên:
- Cái bình này có ý nghĩa rất quan trọng đối với gia đình anh, em gái của anh không biết chuyện, mong em có thể trả lại cho anh.
Trông thấy bộ dáng vô cùng lo lắng của hai anh em, khiến cho Mẫn Cương có chút do dự.
Nhưng mà, anh cực kỳ thích cái bình sứ này, nếu nói phải trả lại nó, thì thật sự không đành lòng.
- Em trai, không gạt em làm gì, cái bình Sứ Thanh Hoa này là đồ thật đó, là do ông nội của anh để lại, do em gái anh không biết, nên mới lỡ bán nó đi.
Nam thanh niên kia lo lắng nói.
Dương Tử Mi nghe vậy cũng đổ mồ hôi.
Anh chàng này cũng đần thật đấy, ai lại đi thú nhận cái bình Sứ Thanh Hoa này là hàng thật, nói vậy rồi thì ai mà chịu trả lại.
- Đúng thế đúng thế, vừa rồi chị không biết nên bán với giá hàng phỏng chế cho em, mong em thông cảm mà trả lại cho chị nha.
Tiểu Thanh ở một bên đệm vào.
Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, ai cũng ngốc như nhau.
Nhưng mà, có một người còn ngốc hơn cả hai người bọn họ nữa, không ai khác ngoài Mẫn Cương.
Ánh mắt vẫn không dứt khỏi cái bình sứ Thanh Hoa.
- Thì ra đây là hàng xịn à, em cũng không muốn mua hàng xịn bằng giá hàng phỏng chế của anh chị như thế, em trả cái bình này lại cho chị.
- Mẫn Cương, đây là Nguyên Thanh Hoa, giá rẻ nhất cũng đến một trăm triệu đấy.
Là một người bạn của Mẫn Cương, Dương Tử Mi không thể không nhắc nhở anh.
Tiểu Thanh và anh của cô lúc này vô cùng hồi hợp, sợ rằng Mẫn Cương không chịu trả.
Trong mắt Mẫn Cương có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng đưa nó lại cho Tiểu Thanh.
- Ừm, trả lại cho chị nè.
Mặt hai anh em Tiểu Thanh mừng rỡ như nhặt được chí bảo.
Tiểu Thanh lấy lại bình sứ, đưa cho anh trai cô, sau đó cầm năm nghìn tệ trả lại cho Mẫn Cương.
- Cám ơn em nhiều lắm, tiền này trả lại cho em, mấy món ở chỗ nào, em thích cái gì thì chị tặng cái đó cho em.
Mẫn Cương cười cười, cầm tiền lại, lại chỗ kia chọn lấy một bình sứ có hoa văn vân long, thoạt nhìn khá giống với cái bình mà Dương Tử Mi đã chọn, sau đó rời đi với Dương Tử Mi.
- Bạn đúng là đồ ngốc! Lúc nãy bạn đâu cần phải trả lại cho họ đâu.
Dương Tử Mi không nhịn được nói.
- Mình đâu có thiếu tiền.
Mẫn Cương thản nhiên nói:
- Nhưng trông dáng vẻ của họ thì có vẻ túng thiếu.
Dương Tử Mi xoay sang nhìn Mẫn Cương, thấy trong đôi mắt trong veo của anh là vẻ thản nhiên hờ hững.
Không tham lam, không sân si, tao nhã mà lại tốt bụng, chính nghĩa rộng lượng!
Đây là một Mẫn Cương mà cô quen!
So với anh ấy, bản thân mình càng tham sân si hơn!
- Tử Mi, bạn thấy mấy món đồ sứ thanh hoa phỏng chế này như thế nào?
Mẫn Cương cầm mấy cái bình sứ lên hỏi.
- Mấy món này hả, kĩ thuật vô cùng tinh xảo, nếu đánh tráo với hàng xịn thì cũng khó mà phân biệt được.
Nếu không phải do cô có thiên nhãn, cộng với một chút kiến thức cơ bản học từ chỗ Tống Huyền, cô cũng không thể nào phân biệt ra cái nào là hàng thật cái nào là hàng phỏng chế.
- Không biết anh trai kia có kế thừa tay nghề làm hàng phỏng chế của ông nội mình không?
Mẫn Cương suy nghĩ một chút rồi hỏi, không biết là đang hỏi Dương Tử Mi, hay đang tự lầu bầu với bản thân.
Dương Tử Mi nhớ đến Mẫn Cương ở kiếp trước, hình như anh ta mở công ty sản xuất đồ sứ phỏng chế.
Chẳng lẽ, lúc này anh đã có suy tính này rồi?