- Trưởng thôn à, đại sư ở đâu vậy?
Cậu cả Hoàng Lợi của Dương Tử Mi vọt ra đầu tiên, gần đây công việc của ông ta không thuận lợi nên rất muốn tìm một đại sư đến chỉ điểm một chút đường đi nước bước, xem xem có thể xoay chuyển thời vận hay không.
- Hoàng Lợi à, vị đại sư này chính là cháu ngoại Nữu Nữu nhà các ông đó. Em gái Hoàng Tú Lệ của ông thật may mắn, sinh ra được một cô con gái tốt. - Trưởng thôn mặt đầy vẻ hâm mộ nói với Hoàng Lợi.
Hoàng Lợi nhìn Dương Tử Mi đang đứng một bên, bĩu môi nói:
- Trưởng thôn à, ông đừng có nói đùa, con bé này mà có tài khiến thôn này đổ mưa được, thì tôi sẽ quỳ xuống đất gọi ba tiếng bà nội.
- Vậy ông quỳ là cái chắc rồi.
Trưởng thôn cười nói:
- Ông không tin ông hỏi Anh Kỳ mà xem, Nữu Nữu là đại sư được Anh Kỳ mời ở thành phố A về.
Khi ông ta thấy Hoàng Tú Lệ trong đám người thì vội vàng đi qua khom người nói với Hoàng Tú Lệ:
- Em gái lớn à, em đúng là sinh được một cô con gái tốt, cháu nó đã cứu cả thôn chúng ta! Cám ơn, cám ơn, thật sự cảm ơn rất nhiều.
Hoàng Tú Lệ thấy người có quyền uy cao nhất trong thôn cúi người cảm kích với bà thì có chút căng thẳng lúng túng, vội vàng xua tay nói:
- Trưởng thôn à, đây là việc mà Nữu Nữu nên làm, không cần cám ơn.
- Trưởng thôn, tôi nói ông đừng dễ bị lừa. Bộ dáng con bé này như vậy, cùng lắm chỉ làm được thần côn lừa đảo mà thôi. Làm sao có giải quyết vấn đề khô hạn của thôn ta? Ông đừng quên ông đã từng mời bao nhiêu thầy phong thủy đến xem, có lần nào mà không bị lừa chứ, hiệu quả thì chả thấy đâu.
Hoàng Lợi khinh thường nói:
- Lừa người lừa đến tận nhà mẹ đẻ rồi, đừng có về đây làm chúng tôi mất mặt nữa, nhà tôi không có loại thân thích này.
Mọi người thấy tuổi cô bé nhỏ như vậy cũng bán tín bán nghi, lại thêm ông ta thân làm cậu ruột thế mà lại từ chối Dương Tử Mi, làm cho mọi người lại càng thêm hoài nghi. Dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo nhìn vào hai mẹ con Hoàng Tú Lệ và Dương Tử Mi, mang theo một chút khinh thường.
- Cậu cả à! Tôi hỏi này... Có phải lúc nãy ông có nói, nếu tôi có thể làm cho thôn này có mưa thì ông sẽ quỳ xuống gọi tôi ba tiếng bà nội phải không? - Dương Tử Mi nhìn thấy sắc mặt của cậu cả, lạnh lùng hỏi.
- Đúng! Nếu mày có bản lĩnh làm trời đổ mưa thì tao lập tức quỳ gối xuống đất lạy mày ba lần. Nếu không! Mày lập tức cút khỏi thôn Hoàng, đừng ở đây làm tao mất mặt. - Hoàng Lợi cực kỳ khinh thường nói.
- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ?
Dương Tử Mi nhíu mày nhìn trưởng thôn nói:
- Trưởng thôn, bác làm chứng nhé.
- Nữu Nữu yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm chứng cho cháu, chỉ cần cháu có thể làm cho thôn chúng ta có mưa, bác sẽ bắt ông ta quỳ trước mặt cháu.
Trưởng thôn cũng nhìn ra mâu thuẫn giữa hai người, thiên vị nói với Dương Tử Mi.
- Được! Vậy bây giờ cháu sẽ khiến trời đổ mưa.
Dương Tử Mi không thể nào đợi mười giờ tối nay mới mưa được, cô không thể nuốt trôi ngụm tức mà cậu cả ném cho cô.
Cô chắc chắn phải khiến ông ta quỳ lạy và gọi cô là bà nội ở trước mặt mọi người trong thôn, để cô và mẹ nhả được cục tức kia.
- Mưa ngay bây giờ?
Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng đã chạng vạng nhưng bầu trời vẫn còn một mảng xanh lam, không có lấy một đám mây, khả năng mưa là không thể.
Chẳng lẽ cô có thể mượn mưa từ ông trời?
Chuyện này chỉ có thể thấy trong màn hình Tivi thôi.
Chính xác, Dương Tử Mi quả thật muốn mượn mưa từ ông trời.
Mượn mưa cũng là một loại đạo thuật của Mao Sơn, chỉ cần nguyên khí có thể thông thiên thì sẽ không có gì khó.
Có điều, đây là mượn mưa của trời nên tất yếu phải trả nợ, người thi pháp có khả năng sẽ phải trả nợ bằng tuổi thọ.
Nếu không phải hạn hán cực kỳ nghiêm trọng, thì những pháp sư đạo sĩ có thể mượn mưa, sẽ không đánh đổi tuổi thọ của mình để đi cầu mưa.
Vì để mẹ sau này ở thôn Hoàng có thể nhận được sự tiếp đón quý hóa của mọi người, vì để cho ông cậu độc ác kia quỳ trước mặt mình trước sự chứng kiến của mọi người, cho dù có giảm chút tuổi thọ, Dương Tử Mi cũng sẽ mượn mưa về.