- Vì chuyện của chị thầy mà mẹ thầy gần đây ngày nào cũng than vãn không thôi.
- Chị thầy có chuyện gì sao ạ?
- Chị thầy năm nay ba mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn chưa lấy chồng, thậm chí còn chưa có người yêu nữa. Thế nên mẹ thầy lo lắng không yên, suốt ngày cằn nhằn miết. Chị thầy bị càm ràm hoài nên phát bực, tính khí ngày càng kỳ quặc. Hai người họ vì chuyện đó mà suốt ngày lời qua tiếng lại với nhau, khiến trong nhà xào xáo không vui vẻ gì.
Tần Khải Văn cười cay đắng nói.
- Thì ra là vậy. Chị thầy mãi vẫn chưa có người yêu như thế có thể là vì phong thủy trong phòng chị ấy có vấn đề đấy ạ.
- Ơ? Em cũng hiểu về phong thủy à? Chuyện tình duyên cũng có liên quan đến phong thủy sao?
Tần Khải Văn kinh ngạc hỏi.
Dương Tử Mi gật đầu nói:
- Phong thủy cũng có ảnh hưởng nhất định đấy ạ. Vậy đi, hôm nay sau khi tan học, tiện đường em đến nhà thầy xem xem thế nào. Nếu phong thủy có vấn đề, em sẽ giúp hóa giải.
- Tốt quá, cám ơn em.
Tần Khải Văn vô cùng vui mừng. Anh không cần biết Dương Tử Mi có hiểu phong thủy hay không, chỉ cần được ở cạnh cô nhiều hơn một chút là anh cảm thấy vui rồi.
Đương nhiên, anh cũng không kỳ vọng gì nhiều. Bởi vì hai người là thầy trò, ngoài ra, anh biết cô chỉ là người để anh ngưỡng mộ thôi.
Sau khi tan học, theo hẹn, Dương Tử Mi đến nhà Tần Khải Văn.
Vừa vào nhà, đã nghe thấy tiếng trách mắng của mẹ Tần Khải Văn, sau đó là tiếng một cô gái trẻ tuổi hơn:
- Được rồi, nếu như mẹ thấy con đáng ghét như thế và muốn đuổi con ra khỏi nhà thì con sẽ dọn ra ngoài ở ngay và luôn để mẹ khỏi phiền nữa.
- Dọn dọn dọn, suốt ngày đòi dọn ra ngoài. Có giỏi thì kiếm bạn trai và kết hôn quách cho rồi đi. Đừng suốt ngày thù lù, ru rú ở nhà để mẹ bị hàng xóm chê cười là trong nhà có hũ mắm thối!
- Con ế thì đã sao? Làm chướng mắt họ à?
Nghe thấy tiếng hai người họ cãi vã như thế, Tần Khải Văn ngại ngùng nói với Dương Tử Mi:
- Họ vậy đấy, ngày nào cũng cãi nhau...
Thấy nhà có khách nên hai mẹ con họ cũng tạm thời không khẩu chiến nữa mà quay sang nhìn Tần Khải Văn vẻ như đang muốn hỏi sao anh lại dẫn học trò đến nhà.
Tần Tư Văn, chị của Tần Khải Văn, có gương mặt thanh tú, xinh xắn. Chỉ là ở mệnh cung của chị ấy lại có một nốt ruồi đen. Thấy nốt ruồi đen nọ, Dương Tử Mi khẽ chau mày lại.
Mệnh cung chính là vị trí ở giữa hai chân mày. Nếu mệnh cung rộng hơn hai ngón tay thì đó là người không có chủ kiến, lý tưởng viển vông không thực tế. Nếu mệnh cung hẹp hơn một ngón tay thì đó là người suy nghĩ nhiều. Mệnh cung lúc nào cũng như đang chau lại thì đó là người hẹp hòi, khó chịu. Mệnh cung có nếp nhăn mờ mờ chính giữa chứng tỏ đó là người lao tâm lao lực nhiều.
Nếu như nam mà có nốt ruồi đen ở ngay giữa mệnh cung thì đó là người ít bạn nhiều thù, làm chuyện gì cũng thất bại. Nếu là nữ thì nốt ruồi đen ở giữa trán kia thông thường báo hiệu họ sẽ cô độc một mình suốt đời, khó tìm được ý trung nhân và khó có được một gia đình hạnh phúc.
Chả trách chị của Tần Khải Văn mãi vẫn một thân một mình như thế. Chỉ mỗi nốt ruồi đen kia thôi cũng đủ khiến chị ấy cô độc suốt đời rồi.
Tần Tư Văn thấy Dương Tử Mi đến bèn quay sang cười ngượng chào cô, sau đó nhanh chóng biến vào phòng của mình.
- Khải Văn à, cô bé này là...
Mẹ của Tần Khải Văn nhìn Dương Tử Mi, nghi hoặc hỏi.
Thấy Dương Tử Mi xinh xắn đang đứng trước mặt mình kia, bà liền đoán biết được đây chính là kiểu con gái mà con trai bà thích. Thế nên bà lo là con trai mình và Dương Tử Mi sẽ phát sinh tình thầy trò. Nếu vậy thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con trai bà. Hơn nữa, Dương Tử Mi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, còn Tần Khải Văn thì đã hai mươi tám tuổi rồi. Nếu như hai người yêu nhau thật thì con trai bà phải chờ đến bao lâu mới kết hôn đây? Trong nhà hiện tại đã có một đứa ế rồi, nên bà không muốn con trai mình lại lập gia đình trễ và nuôi con mọn nữa. Bà sợ nếu cả hai đứa con của mình đều như thế thì bà còn mặt mũi nào nhìn hàng xóm láng giềng nữa chứ.
- Mẹ, đây là học trò của con, tên là Dương Tử Mi. Em ấy cũng là thầy phong thủy đấy. Hôm nay em ấy đến đây là để giúp xem phong thủy phòng ngủ của chị.
Tần Khải Văn giải thích nói.