Mục lục
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy anh ta muốn lên xe, Dương Tử Mi liền gọi anh ta lại:

- Lát nữa trên đường trở về anh sẽ gặp người đứng đón xe giữa đường. Dù tình huống gì xảy ra anh cũng đừng dừng xe, cứ đi thẳng về đến nhà là được.

- Hả? Vì sao chứ?

La Anh Kỳ khó hiểu:

- Làm sao cô biết được tôi sẽ gặp được người đón xe? Nếu tôi dừng xe thì sẽ có hậu quả gì chứ?

- "Thiên cơ bất khả lộ"(*). Nghe lời tôi sẽ không sai đâu! Xem như đây là phần thưởng cho anh vì đã giúp tôi đêm nay vậy. - Dương Tử Mi cười cười, sau đó leo lên xe cùng Sadako, nhấn ga vọt thẳng.

Anh ta nhìn con Land Rover của Dương Tử Mi rong ruổi trên đường còn dũng mãnh hơn con Ferrari của mình. Lại suy tính một chút, có phải anh ta cũng nên đổi xe không nhỉ?

Anh ta vừa lái xe vừa nghĩ đến lời Dương Tử Mi.

Trên đường cao tốc, lại còn khuya khoắt như thế này, làm sao lại có người đứng đón xe được chứ?

Cho dù có người đón xe, anh ta cũng sẽ không ngốc nghếch đến nỗi xuống xe giúp đỡ vậy đâu. Anh ta cũng đâu phải Lôi Phong sống.

Đang suy nghĩ đến đây thì anh ta chợt thấy có một chiếc xe Audi màu đen đang dừng lại ở phía trước. Một cô gái trẻ tuổi ăn mặc hợp thời, đầu đẫm máu đang đứng ở ven đường bày ra vẻ mặt kêu cứu, không ngừng vẫy tay với anh ta.

Anh ta tuy rằng không phải là Lôi Phong sống nhưng thấy tình huống như thế này cũng không có cách nào ngoảnh mặt làm ngơ.

Anh ta vừa định xuống xe hỏi xem có thể giúp được gì hay không thì đột nhiên nhớ đến lời căn dặn của Dương Tử Mi. Trong ngực liền vang lên một tiếng, anh ta cảm thấy thà tin rằng sẽ có chuyện xảy ra còn hơn là tin không có.

Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng vòng qua cô gái kia, chạy về trước với tốc độ tối đa.

Đi xa được một đoạn, anh ta nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy đột nhiên có vài gã đàn ông bước ra đứng cạnh cô gái kia. Vẻ mặt ai cũng tức giận, giống như đang thương lượng chuyện gì đó.

Qủa đúng là một cái bẫy.

La Anh Kỳ thầm cảm thấy may mà Dương Tử Mi nhắc nhở. Nếu không hiện tại anh ta đã trở thành đối tượng của vụ giết người cướp của rồi.

Cướp cũng không đáng sợ, đáng sợ là sẽ bị người ta giết rồi ném đi.

Ngày hôm sau, anh ta xem tin tức thì phát hiện ra đúng là có tin về vụ án giết người cướp của trên quốc lộ, hung thủ hẳn là một đám người. Trên cả nước cũng đã có vài nơi xảy ra phương thức gây án tương tự rồi.

Anh ta ngẫm lại, lập tức da gà nổi khắp người. Không rõ vì lý do gì mà Dương Tử Mi lại lợi hại như vậy, có thể biết được anh ta sẽ gặp cướp trên đường.

Đúng rồi, lúc còn ở Tinh Dã… Cô ta đã nói cô ta là thầy tướng, thậm chí còn vẽ bùa ngay tại chỗ cho mấy người nổi tiếng nữa.

Chẳng lẽ cô ta thật sự lợi hại như vậy?

Là do anh ta giúp đỡ cô vài chuyện nên mới được nhận lại đúng không?

---------

Dương Tử Mi và Sadako về đến nhà.

La Anh Hào cực kỳ có trách nhiệm, luôn luôn canh giữ bên người đạo trưởng Ngọc Thanh. Anh đang nói chuyện với đứa nhỏ Tiểu Thiên nằm trong xe đẩy.

- Đã về rồi? Có mua được thứ gì tốt không? - La Anh Hào hỏi.

Dương Tử Mi gật đầu, cẩm chiếc gương cổ kia ra chiếu về phía La Anh Hào.

Chiếc gương chỉ chiếu ra hồn phách của anh ta, không thấy được thân thể.

- Có cả loại gương thần kỳ như thế này nữa sao? - La Anh Hào nhìn chiếc gương bằng vẻ mặt kỳ quái.

Dương Tử Mi lấy gương chiếu vào Tiểu Thiên.

Hình hài trẻ sơ sinh của Tiểu Thiên lại chiếu ra rõ ràng ở bên trong.

Cô nhìn sư phụ, không nhịn được mà cũng giơ gương chiếu về phía giường.

Ngoài thân thể của sư phụ có thể chiếu thấy trong gương, con mèo đen quỷ dị kia lại không thể chiếu thấy. Cô phảng phất thấy được trong gương ngoại trừ sư phụ chỉ còn một chút hồn phách sót lại bên ngoài, hình như còn có thêm cái gì đó nữa thì phải.

Vừa muốn nhìn rõ lại một chút thì mèo đen đã “meo” một tiếng, trốn xuống dưới giường.

Cái bóng dáng kỳ quái kia cũng biến mất nhanh chóng.

Chẳng lẽ là hồn phách của mèo đen?

Tuy Dương Tử Mi không nhìn thấy hồn phách kia rõ ràng nhưng cô vẫn phát hiện ra hồn phách đó có lẽ là hình người.

Chẳng lẽ con mèo đen kia có hồn phách của con người sao?

Cô càng nghĩ càng tò mò, lớn giọng gọi con mèo đen:

- Tiểu Hắc, mau ra đây. Chị chiếu gương cho em.

Mèo trốn dưới giường, “hừ” một tiếng, mặc kệ Dương Tử Mi gọi lớn như thế nào nó cũng nhất định không chịu đi ra. Hình như nó rất sợ tấm gương trên tay cô.

***

(*) Thiên cơ bất khả lộ: Thiên cơ không thể tiết lộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK