Có lẽ, việc này là một việc tốt cho tất cả mọi người!
Sau khi làm xong việc đó, Dương Tử Mi nhìn chiếc xe đã cháy thành tro cùng đám vong hồn không cam lòng rời đi thì tâm trạng của cô vô cùng nặng nề. Không biết những vong hồn kia đã tuyệt vọng và bi thương đến nhường nào...
Cô đi tới trước cửa nhà của người gây nổ kia.
Đó là một khu dân cư nghèo của thành phố A, nhà nào cũng là tường gạch và mái ngói thấp, rác rưởi trước cửa chất thành đống, những đứa trẻ thì mặc quần áo cũ nát chạy tới chạy lui trên đường. Bởi vì thời tiết nóng nực nên còn có một vài người đàn ông mặc tà lỏn đi tới đi lui.
Dương Tử Mi gõ cửa nhà, bên trong truyền ra tiếng ho khan yếu ớt:
- A Hoa, ra xem ai tới vậy con!
Dương Tử Mi đợi khá lâu vẫn không có ai ra mở cửa.
Cô tự đẩy cửa đi vào, một mùi nồng nặc xông vào mũi, bên trong căn phòng tối mờ, ẩm ướt chất đầy mấy bình nước khoáng cùng rác rưởi nhặt về ngay góc phòng. Ở giữa có một chiếc giường lớn, nằm trên giường là một người phụ nữ có dung nhan tiều tụy.
Bên cạnh lại có một cô bé đang cắn bút máy, uể oải nằm nhoài lên mặt bàn. Tóc cô bé rối tung, khuôn mặt gầy, nhọn, đôi mắt hãm sâu ánh lên sự kinh hoàng và mờ mịt.
Nhìn cảnh tượng này, trái tim của Dương Tử Mi bỗng chua xót.
Người phụ nữ nằm trên giường nhìn cô, hỏi bằng giọng điệu kinh ngạc:
- Cô muốn tìm ai?
- À, tôi đến tìm hai người.
Dương Tử Mi đi tới bên cạnh cô bé kia, vươn tay muốn sờ đầu cô bé thì bị cô bé đề phòng né tránh. Cô bé chạy tới bên cạnh mẹ mình, đôi mắt to nhìn Dương Tử Mi tràn ngập địch ý.
- Cô là ai? Tôi không quen biết cô!
Người phụ nữ vươn tay ôm lấy con mình, giọng nói vô cùng yếu ớt.
- Tôi là người do Lâm Nam Bình kêu tới đây khám bệnh cho chị.
Dương Tử Mi đi tới gần.
- Tôi là bác sĩ, chị để tôi xem chỗ chị bị thương một chút.
- Cô là bác sĩ thật à?
Nhìn vẻ ngoài trẻ tuổi của Dương Tử Mi thì không ai có thể tin nổi cô là bác sĩ.
- Phải!
Dương Tử Mi gật đầu, sau đó cô không để cho người người phụ nữ kịp mở miệng từ chối thì đã nghiêm túc xem xét vết thương chỗ xương sườn rồi.
Bởi vì không có tiền đi bệnh viện, người nhà này chỉ có thể tìm một vài thảo dược trung y để đắp lên vết thương, như thế không có bao nhiêu tác dụng mà còn làm cho vết thương bị nhiễm trùng rồi hoại tử. Khi Dương Tử Mi xem xét vết thương thì cặp lông mày của cô nhíu lại.
Cô dùng nội lực truyền nguyên khí qua trước để khơi thông gân mạch cho người phụ nữ, sau đó cô lấy ngân châm ra để tiến hành châm cứu chữa trị...
Mặc dù cô đã châm cứu, nhưng xương là bộ phận không phải chỉ tốn chút ít thời gian là có thể khôi phục như bình thường, cộng với không khí ẩm thấp trong căn phòng này thì rất có thể người phụ nữ này đã bị phong thấp nặng rồi.
Sau khi được Dương Tử Mi châm cứu, người phụ nữ cảm thấy thân thể mình dễ chịu hơn trước đó nên vô cùng cảm kích cô.
Cô bé tên tiểu Hoa kia cũng không còn đề phòng và sợ hãi Dương Tử Mi như ban đầu nữa, thậm chí cô bé đã dám đến gần cô.
Nhìn đôi mắt của tiểu Hoa, trong lòng Dương Tử Mi nhói đau.
Cô vuốt đầu cô bé, thầm niệm An Ninh Chú, hy vọng giúp cô bé giảm bớt sự hoang mang và sợ hãi.
Một đứa bé gái mới mười tuổi mà đã gặp phải loại chuyện khinh nhục vô đạo đức như thế thì cô bé đã chịu tổn thương lớn tới mức nào!
Để lại cho hai mẹ con một ngàn tệ, Dương Tử Mi đi tìm cái tên chủ nhiệm khu khốn kiếp kia, vừa nhìn thấy thì đã biết đó là một tên háo sắc, dâm ô.
Khi cô đi ngang qua trước mặt hắn thì hai ngón tay lặng lẽ kết ấn, âm sát khí được bắn ra, trúng vào hạ thân giữa hai chân tên khốn đó. Thứ này sẽ khiến hắn phải làm thái giám từ bây giờ, cả đời không thể cứng được, hơn nữa âm sát khí kia còn nhập vào ấn đường, chặt đứt đường quan chức, tiền tài của hắn, từ nay về sau hắn sẽ thành kẻ thất bại...