- Chị ơi, xem thử hàng của em đi, coi có thứ gì phù hợp với chị không?
- Được!
Dương Tử Mi ngồi xuống, tùy tiện lật xem vài thứ.
- Ủa? Vật trang sức của chị giống em ghê nha!
Cô bé bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên, cô bé nhìn chằm chằm vào cổ cô. Dương Tử Mi đưa tay lên sờ thẻ bài gỗ đào, mím môi cười.
- Đúng vậy, trùng hợp ghê nha! Trang sức của em kiếm ở đâu vậy?
- Đây là mẹ em để lại cho em đó!
Cô bé cũng đưa tay sờ lên thẻ bài gỗ đào, trên gương mặt xuất hiện một tia thương cảm.
- Mẹ em đã mất năm ngoái rồi!
Trái tim Dương Tử Mi trầm xuống, nguyên bản cô chính là muốn dùng giá cao để mua thẻ bài gỗ đào của cô bé này. Nhưng cô không ngờ nó lại có ý nghĩa quan trọng với cô bé như vậy.
- Chị ơi, còn trang sức của chị là có từ đâu thế?
Hai mắt cô bé sáng rực nhìn cô, giống như là nhờ thẻ bài gỗ đào này mà hai người họ thân thiết hơn vậy.
- Là bạn trai chị tặng!
Dương Tử Mi cười nói.
- Thì ra là thế! Trước đó em còn tưởng thẻ bài gỗ đào này của em là độc nhất vô nhị, không ngờ chị cũng có một cái. Đúng là bất ngờ!
- Ừ!
Dương Tử Mi gật đầu, cô muốn hỏi cô bé có thể bán thẻ bài gỗ đào này cho cô hay không nhưng giờ nghe xong cô bé nói nên cô rất ngại mở miệng.
- Cô bé à, con có muốn bán thẻ bài gỗ đào kia không? Chú đưa cho con mười ngàn.
Có một người đàn ông trung niên đi ngang cũng nhìn thấy thẻ bài gỗ đào trên cổ cô bé, hai mắt người đó sáng lên vội lên tiếng hỏi. Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông kia có khí chất nho nhã như Tống Huyền, vừa thấy là có thể đoán ra người đó cũng xuất thân từ lĩnh vực nhiên cứu đồ cổ. Có lẽ là thấy thẻ bài gỗ đào trên cổ cô bé giống thẻ bài gỗ đào ở hội nghị thảo luận nghiên cứu học thuật nên người đàn ông kia muốn mua nó về.
Cô bé sờ sờ thẻ bài gỗ đào, lắc đầu từ chối.
- Chú ơi, thật ngại quá! Đây là do mẹ con để lại cho con, dù tiền có nhiều hơn con cũng không bán đâu ạ! Chú xem thử quầy hàng của con đi, chú coi có thứ gì thích hợp không?
- Một trăm ngàn!
Người đàn ông trung niên tiếp tục ra giá. Cô bé nghe thấy cái giá này thì vẻ mặt ngưng đọng, hai mắt sáng lên một cảm xúc gì đó. Nhưng mà sau khi nghĩ nghĩ, cô bé lại lắc đầu.
- Con không thể bán di vật mẹ con để lại cho con được!
- Hai trăm ngàn!
Người đàn ông trung niên thấy cô bé có chút do dự thì tiếp tục tăng giá. Nghe thấy giá là hai trăm ngàn, cô bé ngây người kinh ngạc nhìn người đàn ông kia.
- Chú ơi, sao chú lại muốn bỏ ra hai trăm ngàn để mua thẻ bài của con thế ạ? Thứ này không phải vàng, cũng không phải bạc, nó chỉ là thẻ bài làm bằng gỗ đào bình thường thôi mà!
- Chú thật sự thích thẻ bài gỗ đào này! Cô bé à, hai trăm ngàn con bán cho chú được không?
Người kia nhìn thấy cô bé động tâm thì dụ dỗ.
- Chị ra một triệu!
Dương Tử Mi lên tiếng.
Cô bé này nghe thấy người ta ra giá hai trăm ngàn là đã muốn bán di vật của mẹ đi rồi, cô cũng không thể cứ ngốc nghếch ngồi yên như thế nữa nên ra giá.
- Chị ơi…
Cô bé kinh ngạc nhìn Dương Tử Mi.
- Chị đùa em à?! Chị muốn dùng một triệu mua thứ này của em sao? Chị có nhiều tiền như vậy à?
- Chị có!
Dương Tử Mi gật đầu.
- Chị không thể để thẻ bài gỗ đào này rơi vào tay người khác được, nếu em thật sự muốn bán thì bán cho chị đi!
Người đàn ông trung niên kia thấy Dương Tử Mi giành hàng với ông ta nên tức giận nói:
- Cô gái, cô có hiểu quy tắc thị trường không thế? Hiện tại cô bé này đang giao dịch với tôi mà, sao cô có thể xen ngang như vậy chứ?
- Chú à, là tôi bàn chuyện giao dịch với cô bé trước! Chú mới chính là người xen ngang đấy chứ!
Dương Tử Mi không chút khách khí đáp lễ lại.
- Người không hiểu quy tắc chính là chú!