Thầy chủ nhiệm phòng sa sầm mặt ngồi xuống ghế.
Dương Tử Mi và Mẫn Cương thì đang đứng trước mặt ông.
Mẫn Cương lúc này vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác bất ngờ và vui sướng vì được Dương Tử Mi hôn nên mỗi lần quay sang nhìn cô, anh đều rất hồi hộp, mặt đỏ ửng, miệng khẽ mỉm cười.
Thấy anh như thế, Dương Tử Mi càng tự trách mình hơn.
Cô thấy mình thật đáng trách. Biết sai mà còn cố ý làm.
Cô làm thế chẳng khác nào cho Mẫn Cương hi vọng, sau đó lại làm anh thất vọng. Vậy là không công bằng với anh.
“
- Hai em có phải là muốn bị làm kiểm điểm trước toàn trường không hả?
Thầy chủ nhiệm tức giận hỏi.
Dương Tử Mi và Mẫn Cương vẫn im lặng không lên tiếng.
Lúc này, giọng của thầy chủ nhiệm cũng trở nên mềm dịu hơn:
- Mẫn Cương, Dương Tử Mi, hai em chỉ mới là học sinh trung học cơ sở mà đã yêu nhau sớm như vậy rồi. Thậm chí còn ôm ấp và hôn nhau trước mặt các bạn khác như thế, làm vậy uy tín của trường chúng ta còn gì nữa chứ?
Nghe ông nói thế, Dương Tử Mi chỉ im lặng.
- Hai em đều là học sinh xuất sắc của trường, thầy cũng không muốn xử lý hai em công khai trước trường. Giờ, hai em mỗi người viết cho thầy một bản kiểm điểm và phải hứa là sau này không tái phạm nữa.
Thấy hai người họ nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng, hơn nữa mặt Mẫn Cương lại đỏ ửng thế kia, ông tưởng là anh xấu hổ nên cũng không nói thêm gì nữa, lại chuyển sang giáo huấn và bắt đầu nói đạo lý.
- Ưm.
Dương Tử Mi thấy ông lại bắt đầu giọng điệu muôn thưở kia, ngoài ra ông còn bị hôi miệng nữa nên người có giác quan nhạy cảm như cô cũng thấy khó chịu. Cô chỉ đành vận khí bịt khứu giác của mình lại.
Tuy nhiên, hàm răng vàng khè cùng cách nói chuyện không ngừng văng nước bọt của ông kia khiến cho người khác không thể chịu đựng thêm nữa. Huống hồ, cô cũng muốn giải thích rõ ràng với Mẫn Cương nhằm tránh làm lỡ chuyện tình cảm của anh nên cô vội vàng nhìn sang anh định giải thích cho rõ. Nhưng cô bất ngờ phát hiện một nốt ruồi cô độc nằm ở một vị trí khá khó thấy trên mặt anh.
Kiếp trước, cô không thấy Mẫn Cương kết hôn, cũng không thấy anh yêu ai cả, hình như chỉ một mình một bóng thôi. Đương nhiên, lúc đó có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, chỉ là anh đều không nói chuyện yêu đương với họ.
“
Cô không muốn anh vì cô mà ở vậy suốt đời!
Thấy thái độ của cô có vẻ thành khẩn, nên sau khi giảng giải đạo lý một hồi xong, thầy chủ nhiệm cũng khoát tay bảo hai người ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có một nữ sinh nhìn cô và la lên thất thanh. Nữ sinh đó còn run lên cầm cập như là thấy ma vậy.
Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn nữ sinh kia.
Nữ sinh đó dáng người gầy ốm, nhỏ con, ánh mắt vô hồn vẻ như thiếu sinh khí và có gì đó không bình thường.
Nghe tiếng hét lớn kia, thầy chủ nhiệm đang trong phòng cũng hối hả xông ra và lập tức ôm vai nữ sinh nọ dỗ dành:
- Nha Nha, đừng sợ, có cha ở đây.
Nữ sinh tên Nha Nha kia vội giấu mặt vào ngực cha mình, cả người cô ta run lẩy bẩy như đang vô cùng khiếp sợ vậy. Cô ta nói giọng run run:
- Mau bảo cô ta đi đi, mau bảo cô ta đi đi, trên người cô ta có ma.
Dương Tử Mi dáo dác nhìn quanh, thấy ngoài cô và Mẫn Cương ra, xung quanh không có ai khác nữa.
“
Cô dùng thiên nhãn quan sát Mẫn Cương nhưng không phát hiện âm tà khí nào cả.
“